Chỗ cao nhất trên tế đài có hai cái ghế, đều là long ỷ.
- Cha, ta xuống dưới trước.
Đại Nữu nói.
Trịnh Phàm đặt Đại Nữu xuống.
Sở Hoàng nói:
- Trịnh huynh, ngồi với trẫm đi.
Trịnh Phàm thật sự không kiêng dè gì, trực tiếp nói:
- Long ỷ Đại Yến ta từng ngồi, cộm tới hoảng, không thoải mái, chỉ là không biết long ỷ của Sở Quốc này, ngồi cảm giác thế nào.
- Cái ghế này đâu thể ngồi thoải mái.
Sở Hoàng nói.
- Ghế dù sao cũng chỉ là một cái ghế, ngồi thoải mái mới là quan trọng nhất.
Hai người cầm quyền chân chính lời lẽ giao tranh trước khi ngồi.
Một cái ghế, Trịnh Phàm không hề cảm thấy bản thân ngồi ở đây, Cơ lão lục ở mãi Yến Kinh phía Tây sẽ ghen vì điều này.
Việc cấp bách trước mắt, an ủi Sở Quốc trước, rồi hợp sức phá Càn, hoàn toàn thiết lập bố cục thống nhất mới là quan trọng nhất.
Về mặt này, Cơ lão lục, à không, là mấy đời Hoàng tộc Cơ gia dường như đều nhìn thoáng hơn bất cứ ai.
Đại cữu ca muốn dùng cách này để ép bản thân độc lập…
Thực ra tính đoán hơi sai, chiêu thức tương tự, những năm này không biết người mù đã làm ra bao nhiêu, kết quả lần nào cũng bị Cơ lão lục “bao dung” rồi.
Tạ Ngọc An đang ăn quýt ở bên kia nhỏ giọng nói:
- Ngồi long ỷ rồi.
Người mù cười “ha ha”, đây mới đâu vào đâu chứ.
- Ngươi vui không?
Tạ Ngọc An hỏi.
Tốt xấu gì là công theo rồng.
Nếu vị Nhiếp Chính Vương Đại Yến này thật sự dựng nước, vậy vị tiên sinh mù kia chắc chắn là Tể tướng khai quốc không còn người thứ hai.
- Vui.
Người mù đáp.
- Cũng được, sau này lại thêm một người đắp thuốc mắt giúp ta, được, đáng ăn thêm một quả quýt nữa.
- ……
Tạ Ngọc An.
Nhưng đúng lúc này, Trịnh Lâm lại bước qua, dắt tay của a tỷ nhà mình, bước lên trên.
- A đệ, ngươi làm cái gì?
Đại Nữu hơi nghi ngờ.
Dưới ánh mắt của mọi người, Thế tử Nhiếp Chính Vương Đại Yến dắt tay Tiểu công chúa Vương phủ Đại Yến bước lên bậc cao nhất.
- A đệ, như vậy không tốt đâu.
- A tỷ, ngươi ngồi.
Trịnh Lâm đẩy Đại Nữu lên long ỷ, Đại Nữu ngồi lên.
Đại Nữu hơi sốt ruột, muốn đứng dậy, Trịnh Lâm lại giơ tay ấn lại, nói:
- Cha vui lòng cho ngươi ngồi, đứng bị điểu cữu cữu kia tính kế nữa.
Theo người ngoài, đây có lẽ lại là Thế tử điện hạ làm càn hống hách lần nữa. Nhưng người mù đang cho Tạ Ngọc An ăn quý, không ăn quýt, trong miệng lại rất chua, thở dài nói:
- Nhóc con nói một đằng nghĩ một nẻo.
Trẻ con đi lên, người lớn tất nhiên không thể đi lên theo.
Đồng thời, dù là trên tế đài hay là dưới tế đài, bỗng chốc đã yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, hai tay Nhiếp Chính Vương đại yến chống hông, lớn tiếng cười với bên trên. Hắn cười, tướng lĩnh và văn quan người Yến đứng trên tế đài cũng cười theo, dần dần tiếng cười bắt đầu lan ra khắp trong quân trận.
Vương gia quay đầu nhìn, đồng thời giơ tay vung lên, mắng:
- Còn ngẩn ra đó làm gì, yết kiến đi!
Trên dưới tế đài, người Yến đồng loạt quỳ bái.
Cảnh này khiến cho không ít người Sở cũng quỳ xuống theo, vì người ngồi bên trên cũng là huyết mạch Hùng thị, dần dần, người Sở quỳ xuống càng ngày càng nhiều, cho dù là quý tộc cũng quỳ xuống hơn nửa. Đối với bọn họ, về mặt tâm lý quỳ Đại Nữu có thể khiến bọn họ càng dễ tiếp nhận hơn quỳ Trình Phàm.
Không lâu sau, tiếng yết kiến vang vọng bốn phía:
- Bái kiến Công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
- Ngươi làm rất tốt.
Trịnh Lâm cúi đầu, đi theo phía sau người mù mà không nói gì.
- Người biết vì sao lúc ngươi mới vừa chào đời, chúng ta đã phong ấn ngươi không?
Trịnh Lâm vẫn im lặng.
- Thật ra trong lòng ngươi cũng biết rõ.
Người mù thở dài, ngồi xuống dựa vào tảng đá bên cạnh và nói:
- Từ nhỏ ngươi đã cường đại, đây là ưu thế của ngươi, đồng thời cũng là nhược điểm của ngươi, ví dụ như trên đời này có Tỳ Hưu, có Hỏa Phượng, huống chi rất lâu trước đây, còn có các thứ được gọi là thần thú tồn tại. Nhưng đến cuối cùng chúng nó cũng bị tiêu diệt hoặc là bị người ta nô dịch. Một cường giả cô độc, thường không có số mệnh tốt.
Trịnh Lâm ngồi chồm hổm bên cạnh, đường đường là Thế tử Nhiếp Chính Vương ở Đại Yến lại nhặt một cành cây, đào một cái ổ kiến ở đó.
- Từ xưa tới nay, ngươi nhìn thấy gì, suy nghĩ cái gì, thật ra ta, chúng ta đều biết rõ ở trong lòng, bao gồm cả phụ thân của ngươi. Những thứ ngươi đang trải qua chúng ta cũng đã từng trải qua, ngươi cũng đang trải qua những thứ mà phụ thân ngươi đã từng trải qua.
Khoé môi người mù lộ ra một nụ cười, nói:
- Khi mẫu thân của ngươi mang thai ngươi, chúng ta đã từng rất lo lắng về vấn đề sinh đẻ, đời sau của huyết mạch quá mức cường đại, thường sẽ khiến cơ thể người mẹ sinh nở rất khó khăn. Cũng may, lúc ấy trong lòng chúng ta đã có chỗ dựa, ít nhất còn có phụ thân ngươi kéo chân sau ở đó, không đến mức để mọi chuyện tới độ nguy cấp nhất.
Nghe nói như thế, Trịnh Lâm há miệng thở dốc, trong đôi mắt, ánh sáng màu đỏ khẽ lướt qua.
Người mù không nhìn thấy, nhưng xung quanh có bất kỳ sự thay nào, sao có thể thoát được pháp nhãn của hắn?
- Ngươi tức giận, ngươi tức giận vì phụ thân ngươi thoạt nhìn là một người rất bình thường, ngươi tức giận vì quan hệ giữa phụ thân ngươi, khiến cho huyết mạch của ngươi vốn cường đại lại không thể tiến thêm một bước, đạt tới đỉnh phong mà ngươi cho rằng mình có thể đạt được. Đây thực sự là một chuyện rất vô lý, bởi vì mẫu thân và phụ thân ngươi đã tạo ra ngươi. Mất phụ thân, có lẽ ngươi sẽ có được huyết mạch cường đại hơn, nhưng ngươi sẽ không phải là ngươi của hiện tại. Này, Tiết Tam có từng dạy ngươi về câu chuyện nòng nọc và trứng không?
Khoé môi Trịnh Lâm không tự chủ mà phác họa ra một độ cung, nói: