Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2849 - Chương 2849. Chuyện Nghe Buồn Cười

Chương 2849. Chuyện nghe buồn cười
Chương 2849. Chuyện nghe buồn cười

Dùng quân nhu của người Càn đưa cho người Sở, để người Yến đi đánh người Càn.

Chuyện này nghe tới rất là buồn cười, nhưng vô cùng có khả năng có thể thực hiện thành sự thật.

Quan hệ giữa các quốc gia, đôi khi thật sự không có giới hạn so với quan hệ giữa người với người.

- Ngoài ra, Vương gia, Tạ gia ta sẽ xuất binh thêm một vạn quân, cấm quân của hoàng tộc Đại Sở cũng sẽ xuất binh hai vạn, để cho Vương gia sử dụng.

- Tạ gia, còn có binh mã sao?

Người nói là Trần Tiên Bá đang đứng một góc trong soái trướng.

Thiên Thiên đứng ở ngay bên cạnh. Hai người bọn họ, bị Trịnh Phàm gọi trở về từ Cẩu Mạc Ly.

Trịnh Phàm quay đầu lại, nhìn thoáng qua Trần Tiên Bá.

Trần Tiên Bá lập tức thu hồi vẻ kiệt ngạo trên mặt, lộ ra nét mặt ngoan ngoãn.

- Hai người các ngươi có thể làm được, nếu không bạc mạng đuổi theo, Tạ Trụ Quốc còn có thể rút một ít quân của Tạ gia về, không nói đến hiện tại, Tạ gia có thể cung cấp hai vạn thậm chí ba vạn quân cho chúng ta để giúp đỡ. Xin lỗi.

Trần Tiên Bá không dám có hai lời, lập tức cùng Thiên Thiên chắp tay xin lỗi Tạ Ngọc An.

Tạ Ngọc An lập tức đáp lễ.

Lúc này, Trịnh Phàm lại hỏi:

- Cha ngươi đâu, tự lĩnh quân sao?

- Cha ta hắn… bị thương.

Tạ Ngọc An trả lời.

- Ta đích thân xuất chinh cùng với Vương gia.

- Bị thương có nặng không?

- Đa tạ Vương gia quan tâm, nghỉ ngơi một thời gian có lẽ sẽ…

- Vậy không nặng, hai cha con các ngươi cùng đi đi, phụ tử ra trận.

- Tuân mệnh.

- Đúng rồi, chủ tướng của hai vạn cấm quân hoàng tộc là ai?

- Hồi Vương gia, là Chiêu Hàn.

- Ta nhớ hắn vẫn luôn là chủ tướng đúng không?

- Đúng vậy.

- Ồ, chưa chết à?

- Hắn… chưa chết.

- Đổi đi, chạy trốn quá nhanh, Cô không cần.

- Vương gia nhắm ai?

- Đáng tiếc, nếu Hùng Đình Sơn không chết thì tốt rồi.

Tạ Ngọc An thần sắc như thường, nói:

- Đúng thật.

Trịnh Phàm duỗi tay chỉ Niên Nghiêu đeo mặt nạ đứng bên cạnh, nói:

- Hắn đi, để Niên đại tướng quân phục chức, Niên Nghiêu, hai vạn cấm quân hoàng tộc này, ngươi lãnh đi.

- Mạt tướng tuân mệnh!

Trịnh Phàm nhìn về phía Tạ Ngọc An, hỏi:

- Thế nào?

- Vương gia sắp xếp, vô cùng thỏa đáng.

- Được rồi. Vậy, trước… chờ lệnh.

Mọi người trong soái trướng đều nhìn về phía Vương gia, chờ đợi phân phó.

- Lần này xuất chinh, đường xá xa xôi, trên đường không nói đến bộ tộc Người Tang, cho dù thuận lợi tiến vào Giang Nam của người Càn, e rằng cũng rất hung hiểm, dù sao đây là một con dao đâm vào quê hương của người Càn. Như thế này, gọi vị tạo kiếm sự Độc Cô gia đến làm hộ vệ cho Cô. Cô ngủ nông, gối lên hai thanh kiếm mới yên tâm ngủ được.

Khoác lên mình chiếc áo gấm màu xanh đen, mái tóc dài hai bên thái dương tung bay theo gió. Ở phía sau, hai gã kiếm đồng mỗi người mang theo một hộp kiếm, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển. Tạo kiếm sư của Đại Sở đi đến quân trại của Đại Yến.

Trước khi đi vào khu vực soái trướng, hắn đã đi qua một vòng kiểm tra liên tục.

Vẻ mặt của hai gã kiếm đồng đã từ không hề bận tâm như lúc bắt đầu đi theo chủ nhân biến thành kìm nén tức giận.

Những tên người Yến này, bọn họ đang kiểm tra chỗ nào chứ, rõ ràng bọn họ đến để nhục nhã!

Hỏi ngươi là ai?

Hỏi ngươi từ đâu tới?

Hỏi vì sao ngươi đến đây?

Thân phận của kiếm đồng, có chiều hướng là đệ tử, bọn họ chỉ có thể lần lượt nhìn chủ nhân nhà mình, không ngừng lặp lại câu trả lời vấn đề giống nhau.

Yến cẩu, khinh người quá đáng!

Thế nhưng, mỗi một lần chủ nhân nhà mình trả lời, cũng không có gì khác thường.

Một đường thông quan, một đường tiến lên, rốt cuộc nơi vương kỳ được treo cao đã ở ngay trước mắt.

Tạo kiếm sư dừng chân lại, hai gã kiếm đồng phía sau cũng dừng theo.

- Ta đã dạy các ngươi như thế nào, người cầm kiếm cẩn thận bị phân tâm.

- Vâng.

- Vâng.

Tạo kiếm sư từ từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Hai gã kiếm đồng phía sau này, một người vốn là con trai của nô tài, cũng chính là loại người không có địa vị nhất ở Đại Sở ngày xưa. Người còn lại là con cháu chi thứ được hoàng tộc Hùng Thị tuyên bố với bên ngoài, thật ra là con trai út của nhị ca đương kim Thánh Thượng.

Có một trận lửa lớn ở Dĩnh Đô, Sở Hoàng bệ hạ đã bắt các huynh đệ tác loạn năm đó, tính cả người nhà bọn họ đưa hết cho người Yến, cùng nhau đốt quách cho rồi.

Thế nhưng trong số đó, vẫn có một số còn sót lại.

Năm đó tướng công Thứ Diện của Càn Quốc bị giết trong ngục, Tàng Phu Tử bảo vệ Lý Tầm Đạo, dẫn lên trên núi. Tạo kiếm sư hắn cũng nể tình, lưu một tên dư nghiệt.

Tạo kiếm sư xoay người, nhìn về phía hai tên kiếm đồng của mình. Bọn họ đang thu hồi cảm xúc, nhưng hiệu quả rất miễn cưỡng.

Tạo kiếm sư nhìn về phía đại đệ tử, hắn kêu A Đại, là người có xuất thân nô tài.

Người Yến có thói quen gọi họ là “Đại Lang Nhị Lang” cho lớn nhỏ trong nhà, còn người Sở thì quen gọi là “A Đại A Nhị”.

- A Đại, ngươi còn tức giận?

A Đại cúi đầu. Tạo kiếm sư lại nhìn về phía A Nhị, vị này là dư nghiệt của Hùng Thị

- A Nhị, nhìn thấy cảnh tượng này, ngươi không vui vẻ sao?

Tạo kiếm sư không có giấu giếm thân thế của hắn. Theo lý thuyết, bây giờ Sở Quốc rơi vào hoàn cảnh như vậy, hắn nên có khoái cảm báo thù mới đúng.

- Hồi chủ nhân, nô không cảm thấy vui vẻ, nô rất tức giận.

- Vì sao?

- Bởi vì nô là người Sở, nơi này vốn nên là núi sông của Đại Sở ta, bây giờ lại bị Yến Quốc chiếm cứ. Chủ nhân vốn nên là vinh quang của kiếm đạo Đại Sở, hiện tại lại không thể không cầm kiếm đến đây, phụng dưỡng Yến Vương. Nô cảm thấy, Đại Sở ta không nên như thế.

Hết chương 2849.
Bình Luận (0)
Comment