Khóe miệng tạo kiếm sư lộ ra một nụ cười, nói:
- A Đại, bởi vì cha mẹ ngươi phạm tội nên bị quý tộc địa phương giam giữ rồi giết chết, tại sao ngươi lại phẫn nộ?
- Hồi chủ nhân, nô không hiểu.
- Ngươi phải biết rằng, người Yến, từng tự mình đạp lên người giàu, Yến Quốc cũng đã từng là quý tộc, giống như quý tộc của Sở Quốc. Người Yến mở ra chuyện thi cử, cho nhà nghèo cơ hội vào làm quan. Trong quân của người Yến, tất cả đều lấy chiến công ra nói chuyện, không lấy xuất thân để bàn luận. Trước đây Yến Vương ngồi trên toà vương ở trong trướng cũng có xuất thân là bá tánh, nói cách khác, giống với xuất thân của ngươi. Hắn còn từng quật mã đào mồ, làm cho quý tộc của Đại Sở khóc tang vạn dặm. Ngươi, vì sao lại tức giận?
- Nô… Không biết, nhưng nô đang rất phẫn nộ.
- Bỏ thân phận của ta sang một bên, ngươi chính là ngươi, ta không ở đây, ngươi có phẫn nộ không?
A Đại cẩn thận suy nghĩ một phen, cuối cùng đưa ra đáp án, nói:
- Có phẫn nộ.
- Nói nguyên nhân.
- Đây là đất đai của Đại Sở, tốt xấu cũng không phải của người Yến. Không có người Yến, nô sẽ tự đi theo chủ nhân luyện kiếm tạo kiếm, nếu tu vi của bản thân nô không đủ, nô sẽ tạo ra thanh kiếm tặng người ta, để người ta giúp chúng ta giết người. Nô sẽ tự báo thù cho phụ mẫu của mình, nô cũng sẽ tự cầm kiếm, chĩa về những quý tộc bất lương đó.
- Nếu có một ngày, ta là Hoàng đế Đại Sở, là danh tướng của Đại Sở, ta sẽ tình nguyện học theo người Yến cưỡi ngựa đạp lên người giàu quét sạch quý tộc, nô cũng sẽ ra lệnh cho kiếm đồng của nô sau này sẽ mang kiếm của nô, làm Vương làm tướng đi đầu. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cũng không cần mượn tay của người Yến để làm. Người Yến chung quy vẫn là người ngoài, người Yến chung quy vẫn là lòng muông dạ thú, người Yến… Không phải tộc của chúng ta.
Sau khi nói xong lời này, A Đại có chút lo lắng nhìn thoáng qua tạo kiếm sư, nói:
- Chủ nhân, nô, nói sai rồi sao?
Đương thời, người thầy phải thụ nghiệp lập đức. So với thụ nghiệp, giúp đệ tử lập đức còn khó hơn.
- Ngươi nói không sai.
Tạo kiếm sư trả lời.
A Đại thở phào một hơi.
- Nhưng ngươi có biết rằng, năm đó người đầu tiên mượn đao người Yến giết người Sở là bệ hạ không? Ngươi có biết rằng, tuy có câu nói sở dĩ trăm năm trước Hoàng đế Thái Tông của Càn Quốc lựa chọn bắc phạt, là vì thông đồng với vương đình Man tộc cùng giáp công phân cách Yến Quốc, nhưng câu nói này vẫn chỉ luôn là một câu nói. Nhưng năm đó, người đầu tiên danh chính ngôn thuận liên thủ với dị tộc dã nhân là Đại Sở chúng ta?
- … A Đại.
Tạo kiếm sư không nói tiếp, mà xoay người, tiếp tục đi tới.
Ở phía trước, bị cẩm y vệ chặn đường.
- Giao bội kiếm ra.
Thân vệ nói.
- Ha ha ha.
Tạo kiếm sư nở nụ cười, nói:
- Giao kiếm ra, Vương gia gọi ta tới đây, chỉ để chơi cờ nghe khúc nhi thôi sao?
- Tránh ra đi.
Lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía sau đầu.
Cẩm y vệ lập tức thối lui, bởi vì người nói chuyện là Kiếm Thánh.
Kiếm Thánh ở Tấn Đông, không có chức quan. Nhưng loại người không có quan chức này, lại lớn hơn bất kỳ chức quan nào. Không nói cái khác, chỉ cần nhìn kịch dân dã ở Tấn Đông, Kiếm Thánh luôn cùng Vương gia nhà mình như hình với bóng thì đã đủ giải thích vấn đề.
Lúc trước binh mã Phạm Thành gần như sắp thoát khỏi sự khống chế của Cẩu Mạc Ly, cũng là Kiếm Thánh tới áp trận, đại biểu cho ý muốn giúp Cẩu Mạc Ly đứng đài của Vương gia.
Cẩm y vệ thối lui, tạo kiếm sư tiến lên.
Kiếm Thánh mở miệng nói:
- Đối với đệ tử của ngươi, có phải quá hà khắc rồi hay không, dù sao bọn họ vẫn còn trẻ.
Hiển nhiên, Kiếm Thánh “nghe” được cuộc đối thoại của tạo kiếm sư và hai gã kiếm đồng khi nãy.
Tạo kiếm sư lắc đầu, nói:
- Có một số đạo lý, phải để bọn họ tự mình nhận ra.
- Vậy ngươi đã nhận ra chưa?
Kiếm Thánh hỏi.
- Chưa.
Tạo kiếm sư rất thẳng thắn trả lời.
- Bây giờ thậm chí ta còn không biết, vì sao ta lại xuất hiện ở đây, cư nhiên không phải ám sát vị kia, mà là bảo vệ vị kia.
- Thật ra ngươi biết.
Kiếm Thánh nói.
- Độc Cô gia giống như Tạ gia, đến đây vì muốn tìm một con đường lui và kết cục mới cho mình, dù sao ngươi vẫn là họ Độc Cô. Cho nên, nếu chính ngươi cũng không muốn đối mặt, thì tại sao phải ép buộc các đệ tử của ngươi phải đối mặt và hiểu thấu đáo được?
- Trò giỏi hơn thầy, đời này ta không bằng ngươi, không phải nên trông cậy vào đồ đệ hay sao?
Kiếm Thánh nghe được lời này, lão thần như hắn, cũng không nhịn được mà hơi nhếch khóe miệng lên.
Tạo kiếm sư “lộp bộp” trong lòng một chút, không xong rồi, thấp cây thang!
Kiếm Thánh mở miệng nói:
- Sợ là không có cơ hội này, hai đồ đệ này của ngươi, quả thật tư chất là nhất đẳng nhất hảo, ta có thể nhìn ra, bọn họ có thể ăn ý với thanh kiếm trong hộp kiếm trên lưng. Có thể nói, bất luận là tạo kiếm hay là luyện kiếm, tương lai đều sẽ là cao thủ nhất đẳng, so về thời gian, cũng không kém thứ gì mà chúng ta gọi là tứ đại kiếm khách năm đó.
- Nhưng cũng chỉ là chúng ta năm đó mà thôi. Đồ đệ lớn tuổi nhất của ta là người Càn, người ngay thẳng lại thành thật, có chút vụng về, hiện giờ cũng chỉ tới tam phẩm, cũng lười nhắc đến hắn. Một nữ đồ đệ khác của ta, trời sinh kiếm phôi, hiện tại cũng chỉ là tứ phẩm, cách tam phẩm một đoạn, cũng lười nói đến bọn họ.
- Có hai tiểu đồ đệ, quá nghịch ngợm, luôn làm sư phụ như ta đau đầu. Tiểu nữ đồ đệ, trời sinh có thể tương thông với Long Uyên kiếm, khiến cho ta sớm bỏ những thứ yêu thích, buông tha cho Long Uyên, hiện tại còn đau lòng đây này. Tiểu nam đồ đệ kia lại càng kỳ cục, còn đang tuổi ăn tuổi lớn, động một chút là dùng kiếm khí bổ vài nhát lên giường em bé, đạp hư bao nhiêu thứ tốt. Haiz, sầu lắm.