Tạo kiếm sư trợn trắng mắt với Kiếm Thánh, đáng chết, để hắn ra vẻ rồi.
Tới tuổi này của bọn họ, đồng thời, đến cấp độ này của bọn họ, thật ra thắng bại đã phân. Năm đó ở cạnh bờ sông, hắn và Bách Lý kiếm cùng chặn Kiếm Thánh, hai đối một, thật ra đã là ranh giới phân chia thắng bại.
Thế nhưng, bọn họ đồng thời xem nhẹ những thứ này, nguyện ý để mắt tới tương lai, xem truyền nhân kế thừa của ai lợi hại hơn.
- Ngươi không thua.
Tạo kiếm sư nói.
- Ta nói, năm đó ngươi sớm đi theo tên họ Trịnh kia, có phải ngươi chắc chắn sau này hắn sẽ sinh ra hai đứa trẻ đều là linh đồng hay không? Ngươi như con chồn ấy nhỉ, rình bên cạnh ổ gà mái chờ nhặt của hời?
Kiếm Thánh không tức giận, còn cười nói:
- Là vậy đó, ta ấy hả, thứ đồ như vậy ngươi nói ta có kiếm hay không?
- Có liêm sỉ chút đi.
- Khuôn mặt này đáng giá mấy cân sắt, có thể đúc bao nhiêu kiếm?
Kiếm Thánh hỏi ngược lại.
- Mười năm sau, tứ đại kiếm khách trong thiên hạ này, Ngu Hoá Bình sắp được ta giao cho Viên Nhi.
- Lão Ngu, ngươi bay à.
- Nhưng không.
- Nhưng giang hồ chung quy chỉ là giang hồ, ta vốn tưởng rằng ngươi đã nhảy ra, không ngờ ngươi còn ở đây. Ngươi biết đấy, trên triều đình quan to hiển quý, rốt cuộc nhìn ngươi, chúng ta, giang hồ này… như thế nào. Chính là Điền Vô Kính kia, năm đó không phải hắn cũng đã nói, giang hồ không xứng đó sao?”
Thật ra Tạo kiếm sư chỉ vì kiếm mà đấu, không để tâm đến dáng vẻ khoe khoang của Kiếm Thánh.
Nói trắng ra là, một đám bọn họ, người trước là tông sư, dường như không nhiễm bụi dặm pháo hoa, đó là bởi vì bọn họ chênh lệch với người thường quá lớn, nhưng nếu bọn họ thật sự muốn ở bên nhau, thật ra cũng không khác với việc kết giao rượu thịt trong quán trà lâu với người buôn bán nhỏ.
Nên mắng thì phải mắng, nên đau thì phải đau, nên khoe khoang thì khoe khoang, nên chế nhạo thì cũng chế nhạo.
Kiếm Thánh nghe được lời này, phát ra một tiếng thở dài, như thể bị chọc trúng chỗ đau.
Tạo kiếm sư cười trước, sau đó đột nhiên nhận ra không được tốt, đáng chết, sao lại!
- Ha ha ha ha ha…
Kiếm Thánh hoàn toàn cất tiếng cười to, trong lòng hắn vẫn luôn chứa giang hồ, đáng tiếc, người có thể chia sẻ với hắn, ít lại càng ít.
Lý Lương Thân đã không còn tính trong đó nữa, Bách Lý Kiếm thì đã chết. Tính tới tính lui, không còn ai có thể thích hợp hơn tạo kiếm sư.
- Ta thừa nhận, lời nói năm đó của Điền Vô Kính, nửa đúng nửa sai. Cho nên hai đồ đề thân truyền của ta, một người, trong đại điển cách đây không lâu, ngồi trên long ỷ, được Yến Sở quỳ lạy. Còn một người là Thế tử Nhiếp Chính Vương của Yến Quốc. Người luyện kiếm không ai có địa vị cao hơn bọn họ. Người có địa vị cao cũng không ai có kiếm thuật giỏi hơn bọn họ. Giang hồ sao? Thật sự chỉ là cái rắm, chung quy cho dù sau này bọn họ không đánh lại, trực tiếp gọi người, kêu mẹ nó mười vạn hai mươi vạn ba mươi vạn kỵ binh, cũng đủ cày nát giang hồ này qua lại mấy lần.
- Lão Ngu, nếu sau này mỗi ngày ngươi đều có bộ dạng như vậy, chỗ ngồi này thật sự ta cũng không chịu nổi nữa.
- Chỉ lần này.
- Vậy ngươi cười nhiều chút.
Tạo kiếm sư quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai đồ đệ của mình. Đột nhiên cảm thấy hai đồ đệ tâm đắc này của mình, không tốt.
- Đi, dẫn ngươi đi gặp Vương gia.
- Được.
Tạo kiếm sư đi theo Kiếm Thánh vào soái trướng. Đúng lúc này, Trần Tiên Bá đi ra từ trong soái trướng, trên tay bưng một đống sổ sách.
Tạo kiếm sư thấy Trần Tiên Bá, Trần Tiên Bá cũng thấy tạo kiếm sư.
Năm đó, Trần Tiên Bá quả thật đã sớm được Vương gia thưởng thức, nhưng điều chân chính đặt nền tảng cho con đường của hắn là việc hắn gấp rút tiếp viện trong trận chiến Phạm Thành, Trần Tiên Bá đã chém đầu của Độc Cô Mục xuống!
Cũng chính là… đầu của gia gia tạo kiếm sư.
Trần Tiên Bá đưa sổ sách trong tay cho thân vệ bên cạnh, khóe miệng mang theo ý cười, tay phải nắm lại, áp lên ngực của mình, hơi cúi người.
- Bái kiến tạo kiếm sư đại nhân.
Người mà Trần Tiên Bá sùng bái nhất đời này chính là Vương gia. Hắn không tự chủ mà bắt chước theo nhất cử nhất động của Vương gia, thậm chí còn nhại lại thâm ý như thế này.
Giống như sự sắp xếp của Vương gia nhà mình đối với Tạ Ngọc An trong soái trướng ngày hôm đó, bao gồm Vương gia để hắn tự xin lỗi Tạ Ngọc An. Trần Tiên Bá còn dư vị đến hôm nay, đây mới gọi là cái hay thật sự!
Cho nên, sau khi Trần Tiên Bá nhận ra thân phận tạo kiếm sư, rất cung kính mà hành lễ với tạo kiếm sư.
Tạo kiếm sư hơi mỉm cười, cũng dùng lễ Sở đáp lại.
Nếu nói trảm đầu Độc Cô Mục là trận chiến ngày trước để thiếu niên đặt nền móng chân chính, suất 3000 kỵ mã liên tục nhảy qua hai bên bờ sông Vị Hà là tâm cao khí ngạo của người trẻ tuổi. Như vậy, lúc trước suất một số kỵ binh đuổi giết Tạ Chử Dương trăm dặm, có thể được gọi là ví dụ cho minh chứng về một thế hệ mới đại diện cho quân Tấn Đông tự dựng lên vị trí tốt nhất của mình.
Có lẽ kết quả chiến thắng của trận chiến ở quận Thượng Cốc do Vương gia tự mình chỉ huy quá mức huy hoàng, cho nên trận chiến ở Phạm Thành đến Cổ Việt thành khó tránh khỏi bị lu mờ.
Nhưng trên thực tế, chiến thuật sử dụng kỵ binh gần như xuất thần của hai thanh niên Trần Tiên Bá và Thiên Thiên có thể nói là tra tấn Tạ Trụ Quốc đến mức gần như lột đi một lớp da.
Chỉ kém một chút, thật sự cũng chỉ kém một chút như vậy, Nhiếp Chính Vương có thể đạt được thành tựu thu hết đầu của tứ đại trụ quốc, mà Trần Tiên Bá đã ôm một nửa!
Trịnh Phàm vốn còn lo lắng, bản thân có làm cho cục diện tốt quá hay không, cuối cùng dẫn đến quỹ đạo phát triển và hoàn cảnh của Trần Tiên Bá và Thiên Thiên thay đổi quá lớn, dẫn tới việc bọn họ sẽ khó phát triển thành tựu dưới quỹ đạo ban đầu. Hiện tại xem ra, là lo lắng nhiều rồi.