Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2852 - Chương 2852. Thong Thả

Chương 2852. Thong thả
Chương 2852. Thong thả

Thậm chí Vương gia còn không để ý đến báo cáo của trận quận Thượng Cốc, ngược lại còn tìm đọc báo cáo cụ thể và tỉ mỉ của tình hình bên phía Trần Tiên Bá và Thiên Thiên. Trịnh Phàm tự nhận mình là người ham học hỏi, thông qua việc không ngừng học tập và bắt chước, cuối cùng đi đến một bước này.

Thật sự có một số người, trời sinh hắn không giống ai, thật sự vừa mới sinh ra đã hiểu biết, đây không phải là mê tín, mà là ngươi không thể giải thích được, người ta chính là tuổi còn trẻ nhưng có thể đánh giặc.

Có thể bây giờ ngươi để người khác biên soạn binh thư, hắn viết không được, nhưng ném hắn ra chiến trường, hắn lập tức biết nên ứng phó như thế nào.

Mà ở trong mắt tạo kiếm sư, trên người Trần Tiên Bá vờn quanh một luồng khí tức tràn đầy khí huyết, có nghĩa là trên người thanh niên này, cho dù không nhập ngũ, đi theo con đường vũ phu cũng có thể đạt được thành tựu rất cao.

- Năm đó khi ngươi lãnh quân ở Vị Hà, ta từng nghĩ sẽ tìm cơ hội giết ngươi.

Trần Tiên Bá nghe được lời này, gật đầu, nói:

- Ta biết.

- Hửm?

- Có mấy lần, bố cục quân Sở có chút kỳ lạ, nghĩ đến, là muốn dụ ta liều lĩnh, nhưng ta không tiến vào.

- Đáng tiếc.

- Vâng, khi ta điều tới một đội cẩm y vệ của Vương gia chuẩn bị liều lĩnh, người Sở lại khôi phục như bình thường.

Tạo kiếm sư hỏi:

- Có phải còn cảm thấy có chút tiếc nuối hay không?

- Đúng vậy, Vương gia nhà ta quá vĩ đại, khiến cho những người hậu bối như chúng ta chém đầu quá ít, người nhiều nhưng cháo ít, sói nhiều nhưng thịt lại ít, không chia đủ.

- Vậy bây giờ ta đây như thế nào? Vào ổ sói rồi?

- Đúng vậy.

- Ha ha.

Trần Tiên Bá đi qua, nhưng lại dừng chân, mở miệng nói:

- Tạo kiếm sư đại nhân, ngày nào đó lúc ngài muốn ra khỏi ổ sói, nhớ hãy chào hỏi với ta đấy.

- Ngươi muốn như thế nào?

Trần Tiên Bá cười nói:

- Cũng coi như là đồng liêu, muốn rời đi, dù sao cũng phải đánh một trận trước, để tiễn đưa… đại nhân ngài thật tốt.

- Đây là danh sách lương thảo quân nhu, đã kiểm kê xong.

- Được.

Niên Nghiêu đeo mặt nạ tiếp nhận quyển sách, nhìn lướt qua, sau đó giao cho một quan văn người yến bên cạnh. Quan văn lại chuyển giao cho cấp thấp hơn, cuối cùng, rơi vào tay Quách Đông.

Hai vạn cấm quân của hoàng tộc Sở Quốc, tất cả đều cần, còn phải do người Sở tự gánh vác.

Quách Đông kiểm tra rất cẩn thận, sau khi kiểm tra xong, lại tự mình viết báo cáo, cùng với quyển sách đưa đến trước mặt chủ tướng trong quân đội.

Niên Nghiêu ngồi ở đó, trong tay thưởng thức một com dao nhỏ, thỉnh thoảng cạo đi lớp da chết trong lòng bàn tay của mình.

- Tướng quân, kiểm kê xong rồi, không có để sót.

- Ừm.

Niên Nghiêu gật đầu.

Quách Đông buông đồ vật xuống, xoay người muốn rời đi.

Ai ngờ Niên Nghiêu lại mở miệng gọi hắn:

- Khoan đã.

Quách Đông dừng chân.

- Ngươi tên gì?

- Quách Đông.

Dưới lớp mặt nạ, Niên Nghiêu híp mắt, vị quan hậu cần trong quân Yến trước mắt này, mặt có khuyết điểm, rất khó để làm người ta không chú ý.

Nhưng sau khi nghe thấy cái tên này, Niên Nghiêu sửng sốt một chút.

- Ngươi tên gì?

- Quách… Đông…

- Được rồi, bản tướng quân sẽ khắc lên trên mặt ngươi vài đoá hoa, cho chút gia vị vào nồi nước của vị hầu gia kia của các ngươi, hầu gia nhà các ngươi không phải thích ăn cay sao? Bản tướng quân cho hắn một khoản! Người đâu, “lau” mặt cho hắn, rồi khắc chữ lên!

- Ngươi nhận ra ta sao?

Niên Nghiêu hỏi.

Quách Đông xoay người, nói:

- Tuy tướng quân lấy mặt nạ che mặt, tuy giọng nói rất chói tai, nhưng ti chức vẫn có thể nhận ra tướng quân.

Sau đó, Quách Đông lại thêm một câu:

- Cho dù ngài vô tình có hóa thành tro đi nữa, Đông, cũng sẽ không quên tướng quân.

Niên Nghiêu nhìn túi nước cùng với cái ly nước treo bên bông Quách Đông. Ly nước này có một câu chuyện, tương truyền là do Vương gia ăn cơm ở nhà của Quách Đông, ban cho.

- Bản tướng quân khát.

Lúc này, Hứa An đi tới, hắn tới là vì chỉnh đốn quân kỷ của cấm quân hoàng tộc, đương nhiên, đây là cách nói bên ngoài, thật ra là lấy danh nghĩa chỉnh đốn quân kỷ để thêm tai mắt người Yến vào.

Hắn thấy được một màn này, nhưng cũng không nói cái gì.

- Được rồi.

Quách Đông lên tiếng, cởi ly nước bên hông xuống, đổ đầy nước, tự mình đưa tới trước mặt Niên Nghiêu.

Niên Nghiêu bưng ly nước lên uống một ngụm, nói:

- Không hận sao?

- Vương gia, đã thay ta báo thù rồi.

Ở trước mặt mười vạn dũng sĩ, đại tướng quân Sở Quốc đã bị thiến.

- Tướng quân còn muốn ăn gì, ta có thể làm cho tướng quân vài món, đây cũng tiện, có thể cho.

- Bản tướng quân, ăn rất khá.

- Vậy ti chức an tâm rồi.

- Quách Đông…

- Tướng quân còn có chuyện gì?

- Thật sự không hận sao?

Quách Đông lắc đầu, nói:

- Không đảm nhận nổi Chư Hạn này.

- À, là không đảm nhận nổi sao?

- Đông là người Yến, hiện tại vẫn là người Yến, trước kia là quân Yến, bây giờ vẫn là quân Yến.

Quách Đông trả lời, lắc đầu rồi lại nói:

- Đông ăn nói vụng về, không nghĩ ra được những phép tu từ có khí thế kia, nếu đại tướng quân có thời gian chờ, vậy có thể chờ mấy tiểu tử nhà ta học trong viện mấy năm, rồi lại nói cho tướng quân nghe.

- Được, bản tướng quân chờ.

- Ngài cứ chờ.

Quách Đông xoay người muốn rời đi, Niên Nghiêu lại nói:

- Bỏ cái ly này sao?

- Nếu tướng quân thích, tặng cho tướng quân là được.

- Bản tướng quân không lấy đồ người ta thích, trả lại cho ngươi.

Hết chương 2852.
Bình Luận (0)
Comment