- Vi sư có thể nói cho ngươi, cha ngươi, cho dù có ngàn vạn tật xấu, nhưng hắn có một điểm, chưa từng thay đổi. Hắn bạc tình, nhưng lại vô cùng trọng nghĩa. Tuy nói rằng thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên. Nhưng hết lần này đến lần khác lại hiển nhiên như vậy, người có thể làm như cha ngươi, ta chưa từng nhìn thấy người thứ hai.
Nói tới đây, Kiếm Thánh mỉm cười, nói tiếp:
- Chằng bao lâu sau, ta cũng từng thắc mắc, tại sao chư vị tiên sinh trong vương phủ, từ khi cha ngươi vẫn là một nhân vật thấp bé, vẫn luôn đi theo hắn.
- Vậy sư phụ đã tìm ra nguyên nhân chưa?
Kiếm Thánh nhìn Trịnh Lâm, thật ra hắn phát hiện giữa Ma Vương và Trịnh Phàm có một số quan hệ đặc thù, dù sao hắn cũng chỉ là một người trong vương phủ, nhưng có rất nhiều thời điểm, bí mật của vương phủ đều công khai với hắn.
Hắn cũng từng cho rằng, đó là nguyên nhân thật sự. Nhưng mãi đến khi, trong lúc lơ đãng, bản thân đã ở bên cạnh Trịnh Phàm gần mười năm.
Hắn mới nhận ra…
Kiếm Thánh lắc đầu, trả lời:
- Tìm ra rồi.
- Vậy nguyên nhân là gì?
- Căn bản, không cần nguyên nhân nào cả.
- Đây là… Có ý gì?
- Cũng giống như ngươi là nhi tử của cha ngươi, chuyện trên đời này nào có nhiều bởi vì cho nên như vậy, đa số, đều không thoát được hai chữ: Hiển nhiên.
Một đội quân Sở đang hành quân trên đường núi hiểm trở, họ đã bắc cầu, bọn họ lót đường và lập trại. Từ những mệnh lệnh do quan trên truyền xuống, mức độ kiểm soát, tiến độ và sự tinh vi của công trình đều đã đạt đến mức đáng kinh ngạc.
Thậm chí, cả Trần Tiên Bá đến tuần tra cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, dù có muốn cũng không tìm ra được chỗ nào có thể chỉ trích.
Ở phía trước, Tạ Chử Dương ngồi trên xe lăn được thị vệ đẩy đi kiểm tra tiến độ công trình, hắn cũng phát hiện đội kỵ binh của quân Yến xuất hiện ở đằng xa.
Tạ Chử Dương không chủ động tới chào hỏi mà để thị vệ bên cạnh phân phó việc tăng nhanh tiến độ.
...
- Vương gia, quá trình xây dựng tiến triển rất nhanh.
Trần Tiên Bá trở lại lều soái thành thực bẩm báo.
- Ta thấy rồi.
Lần hành quân này rõ ràng là một con đường đầy khó khăn nhưng tiến trình của đại quân cũng không bị trì hoãn lại bao nhiêu.
Những đoạn đường khó đi đã sớm được trải, tại vị trí đường vòng vách đá đã được dựng một cây cầu dài, vị trí quân trại cũng vừa phải, vừa đảm bảo tốc độ hành quân của quân đội, vừa có chỗ nghỉ ngơi hợp lý.
Trịnh Phàm sớm đã không còn là một đứa trẻ trên chiến trường, hắn đương nhiên biết rõ trong một trận chiến, việc khó khăn không phải ở lúc trước trận chiến vung tay lên “xông”, mà là ở những điều nhỏ nhặt và sự chuẩn bị trước đó.
Tạ Chử Dương thực sự đã thể hiện được năng lực của mình với tư cách là một trong tứ đại trụ cột của Đại Sở.
Bại trận lần đó ở thành Cổ Việt là do hai tướng trẻ tuổi liều lĩnh không xem xét tình hình mà nhất định đuổi đánh cả đường, tuy có chút thảm hại nhưng điều này không có nghĩa Tạ Chử Dương hắn là một kẻ ngu ngốc:
- Tiên Bá, Thiên Thiên.
- Có mạt tướng!
Thiên Thiên ra khỏi hàng, đứng bên cạnh Trần Tiên Bá.
- Lão Tạ Chử Dương kia vẫn còn có chút bản lĩnh, hai người các ngươi thay phiên nhau dẫn quân đi giám sát, nghiên cứu kỹ cách làm tinh xảo của hắn, nhất định phải học được.
- Vâng!
- Vâng!
Trong lều soái, Tạ Ngọc An lặng lẽ bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.
Chờ sau khi Tiên Bá và Thiên Thiên rời khỏi đây, Trịnh Phàm mới đưa mắt nhìn về phía Tạ Ngọc An, nói:
- Ta nghe nói, Tạ gia các ngươi tuy là một trong tứ đại trụ quốc nhưng tứ đại quý tộc Sở Quốc vốn không có Tạ gia.
- Vâng.
Tạ Ngọc An đáp.
- Hiện tại Cô biết nguyên nhân vì sao rồi.
Tạ Ngọc An hơi sửng sốt rồi cười nói:
- Là do bọn họ cảm thấy Tạ gia chúng ta với người Người Tang quá thân thiết, vì vậy không thể lên đài.
- Không, theo Cô thấy, các quý tộc khác của Sở Quốc thích nghiên cứu hơn, mà Tạ gia lại thiên về thực tế hơn.
Tạ Ngọc An nói:
- Vậy có lẽ là bởi vì Tạ gia ta ở phía nam Sở Quốc. Mấy trăm năm qua, Yến Quốc vẫn luôn phải đối mặt với sự uy hiếp từ Man tộc trên hoang mạc phía tây, vì vậy càng coi trọng việc dễ dàng và... hiệu quả cao hơn. Theo ta thấy, sở dĩ Yến Quốc hùng mạnh là nhờ công lao của tiên đế Yến Quốc, công lao của Tĩnh Nam Vương, Trấn Bắc Vương, còn có công lao của Vương gia ngài nữa. Nhưng thật ra, Yến Quốc có những bất lợi, lại chưa bao giờ có điểm yếu. Việc mà Tiên đế và hai vị Vương gia làm cũng không phải là làm nước giàu binh mạnh, mà là gỡ xiềng xích ràng buộc trên người Yến Quốc ra, dù cho những sợi xiềng xích đó chính là bản thân họ, bẻ gãy gân cốt họ, bọn họ vẫn sẽ kiên định hạ thủ. Đội quân tinh nhuệ của Đại Yến cũng không phải trong một sớm một chiều được thành lập, nhưng chính vì mất đi những xiềng xích này, kỵ binh của Đại Yến mới có thể ung dung chinh chiến ở tứ phương.
Trịnh Phàm gật đầu.
Tạ Ngọc An tiếp tục nói:
- So sánh mà nói, ta cảm thấy sự cai trị của Vương gia ở Tấn Đông thực sự là một phiên bản của Yến Quốc khi đó, thậm chí là chỉ có hơn chứ không có kém.
- Ồ?
- Bởi vì việc khiến Yến Quốc lo lắng chủ yếu là sự uy hiếp đến từ hoang mạc, mà Vương gia ở Tấn Đông vừa phải lo lắng về mối đe dọa từ Tuyết Nguyên, vừa phải lo nghĩ về sự uy hiếp đến từ Sở Quốc, đồng thời còn phải cảnh giác đến sự thất thường của Tấn địa, và quan trọng hơn chính là Vương gia cho tới nay vẫn luôn lo lắng và đề phòng mối đe dọa từ... triều đình Yến Quốc. Nguyên nhân vì Tấn Đông chính là đất để tứ chiến, nơi quân dân có thể gương giáo sẵn sàng chiến đấu. Kỵ binh Tấn Đông của Vương gia là một đội quân mạnh mẽ được sinh ra trong hoàn cảnh này.