Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2856 - Chương 2856. Bái Phục

Chương 2856. Bái phục
Chương 2856. Bái phục

- Ngươi đã nhìn thấu được.

- Vương gia quá khen rồi, nhìn thấu thì dễ nhưng khi làm thì... Khó.

- Cứ làm từ từ, sẽ luôn có cơ hội, giống như cha ngươi vậy.

- Vâng, tiểu tử đã biết.

Tạ Chử Dương đã làm việc chăm chỉ như vậy, hắn không ngần ngại lợi dụng sức ảnh hưởng của Tạ gia với bộ tộc Người Tang ở phía nam Sở Quốc, chiêu mộ một số lượng lớn thường dân Người Tang để mở đường cho Đại quân, nhưng không phải là chỉ vì trận chiến sự này.

Trên thực tế, nếu là vì để ứng phó với trận chiến sự này thì tất cả những gì mà Tạ Chử Dương đã làm rõ ràng là quá nhiều.

Rõ là chỉ cần sử dụng một lần, nhưng Tạ Chử Dương lại xây dựng dựa theo tiêu chuẩn sử dụng bền vững trong mười hoặc hai mươi năm.

Vì sao ư?

Bởi vì Tạ gia chủ yếu là ở đây, vì vậy đợi đánh chiếm Càn Quốc lần này diễn ra thuận lợi, Giang Nam của Càn Quốc sẽ tiếp tục mở rộng ra phía nam của Sở Quốc sau khi bị móng guốc của người Yến Quốc nghiền nát.

Xây dựng con đường kiên cố hơn, kiểu như là “muốn giàu sang trước tiên phải làm đường”. Việc mở ra mối liên hệ giữa Tây Nam Sở Quốc và Giang Nam Càn Quốc sẽ mang lại lợi ích lớn cho sự phát triển của toàn bộ Tây Nam Sở Quốc trong tương lai.

Tương tự như vậy, với tư cách lại đại quý tộc duy nhất cắm rễ ở đây, tương lai phát triển của Tạ gia đương nhiên cũng sẽ tốt hơn.

Đó là lý do tại sao Nhiếp Chính Vương của Đại Yến, Trịnh Phàm lại đánh giá cao Tạ Chử Dương như vậy.

Khi Đại Sở vẫn còn có hi vọng, Tạ Chử Dương sẵn sàng lấy bản thân làm mồi nhử để giành cơ hội quay lại. Sau khi Đại Sở không còn hi vọng, hắn lại có cách ứng phó, theo lệnh của Trịnh Phàm, hắn vẫn ra tiền tuyến với cơ thể ốm yếu của mình để mở đường cho người dân Yến Quốc. Lúc làm việc, công việc được giao vẫn chưa hoàn thành mà lại tập trung vào tương lai của Tạ gia, con người này quả thực là thực dụng đến đáng sợ.

Trịnh Phàm nâng tách trà lên, liếc nhìn Tạ Ngọc An, nếu không có người cha Tạ Chử Dương này, theo quỹ tích ban đầu, Tạ Ngọc An hắn cũng rất khó để nắm lấy Hùng thị thay thế Sở Quốc một cách thuận lợi như vậy.

- Vương gia, tốc độ hành quân của ta có phải là quá nhanh rồi không?

Tạ Ngọc An hỏi.

Trịnh Phàm lắc đầu, nói:

- Vẫn ổn, cô còn thấy chậm đấy.

Vương gia chậm rãi xoay người, hắn đã khao khát Giang Nam của Đại Càn quá lâu rồi. Kể từ lần đầu tiên ở thành Hổ Đầu ăn bột, hắn đã khát khao chốn phồn hoa Giang Nam của Càn Quốc, bình thường nhìn vào có thể thấy nơi đây mục nát, chỉ trích nơi đây vì sự sa đọa hay sự xa hoa phung phí, cái gì mà “Thương nữ bất tri vong quốc hận”, tất cả đều không hề oan uổng. Nhưng không thể phủ nhận được rằng, đứng ở góc nhìn của Trịnh Phàm, Giang Nam mới là nơi phù hợp nhất với cảm giác của hắn về “Giang sơn như họa” từ thời cổ xưa.

Hoa khôi ở thanh lâu, thi từ ca phú, tài tử phong lưu, với hắn, đây mới gọi là cuộc sống.

Mặc dù kim qua thiết mã của Đại Yến không tệ, nhưng so với ngựa gầy ở Giang Nam thì “vỏ đậu phộng” chẳng khác gì thứ bỏ đi. Nếu như không phải vì Tứ Nương đã xây dựng một số địa điểm cao cấp ở Tấn Đông giữ lại được một chút mặt mũi thì toàn bộ phương bắc, đất Yến Tấn có thể được coi là một đám nhà quê.

Trước kia, Trịnh Phàm đã thương lượng với các Ma Vương, nếu một ngày nào đó không còn việc gì để làm, hắn sẽ đến Giang Nam tiêu sái.

Nhưng mọi việc lại không như mong muốn, cùng với việc Trịnh Phàm từng bước thăng tiến ở Yến Quốc, thân phận địa vị ngày càng lớn, khả năng Trịnh Phàm lén lút chạy đến Giang Nam ngắm nhìn phong cảnh đã sớm bị cắt đứt, nguyên nhân chính là... Sợ Ngân Giáp vệ.

Thu lại tâm tư của mình, Trịnh Phàm xua tay, nói:

- Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, nhưng những điều này không quan trọng. Ngược lại, bọn họ có thể phối hợp tốt với cô.

Tạ Ngọc An há miệng, cuối cùng chỉ có thể nói:

- Ta thực sự... bái phục.

Ngay cả khi Đại hoàng tử và Lý Lương Thân bị loại trừ, có Lương Trình và Cẩu Mạc Ly đóng giữ ở chiến trường phía bắc, Trịnh Phàm cũng không phải lo lắng về việc không thể phối hợp và hô ứng. Dù cho bị hạn chế phương thức truyền tin tức, tất nhiên mức độ chậm chạp rất lớn, nhưng cũng không đáng kể, ai là Đại Yến, ai gọi hắn ở Tấn Đông... Soái đến mức nào?

Lúc này, Lưu Đại Hổ bước vào:

- Vương gia, nên dùng cơm trưa rồi.

- Được.

Lưu Đại Hổ sai người mang bữa trưa tới, một nhóm cận vệ nhỏ tuổi mang lên, Trịnh Lâm cũng ở trong số đó, có điều tính khí đứa trẻ này tuy có chút không tốt, nhưng thực ra làm chuyện gì cũng không cần phải lo lắng, hắn vẫn luôn che giấu rất tốt, không để lộ ra chút sơ hở nào.

Loại che đậy này ít nhất phải kéo dài cho đến khi đại quân tiến vào Giang Nam mới có thể kết thúc. Kiếm Thánh và Tạo Kiếm Sư cũng vào ăn cơm, bốn người ngồi cùng một bàn, một bữa cơm tuy không thú vị nhưng cũng góp phần tạo thêm sự nhẹ nhàng cho cuộc sống thường ngày.

Sau khi ăn xong, Trịnh Phàm bước ra khỏi lều soái luyện tập gân cốt, đồng thời cũng bắt đầu luyện đao.

Kiếm Thánh lại cùng Tạo Kiếm Sư chơi cờ. Chạng vạng tối, lều soái chuyển chỗ, mọi người lại bắt đầu gấp rút lên đường, nhưng trừ bên Tạ Chử Dương với bên Niên Nghiêu ra, năm mươi nghìn trung quân do Trịnh Phàm chỉ huy chia làm hai bộ phận. Do đó, quá trình di chuyển lều soái đơn giản hơn nhiều, từ phần đuôi đến phần trước, sau đó có thể tiếp tục chờ đợi trở thành phần đuôi.

Sở dĩ làm như vậy không phải vì cân nhắc việc hành quân và chỉ huy, đơn giản là như vậy có thể nghỉ ngơi một ngày. Sau khi theo lều soái, Tạ Ngọc An cũng dần dần thấy được sự điềm tĩnh của Nhiếp Chính Vương, trong lòng âm thầm bội phục.

Hết chương 2856.
Bình Luận (0)
Comment