Vừa nghĩ tới trước đó bản thân cùng hắn đánh cờ, phía bên mình trận địa sẵn sàng chờ đợi vô cùng khẩn trương, mà Nhiếp Chính Vương phía đối diện vẫn luôn bình tĩnh như vậy...
Thua trận, quả thật không hề oan ức.
...
Yến Kinh thành.
Có một sự tranh chấp lớn đã bùng phát ở kinh thành.
Sở Quốc xưng thần với Nhiếp Chính Vương phủ Tấn Đông, tự giáng quốc cách, nhưng cùng lúc đó, sứ giả của Sở Quốc khi được cử đi đại diện vào triều đình vẫn dùng quy cách là “Sở Quốc”.
Sứ giả của Sở Quốc thậm chí còn thề son sắc: Đại Sở chỉ bại bởi Nhiếp Chính Vương, chứ không bại trận trước Yến Quốc.
Lần này, không chỉ có triều đình vỡ tổ, mà cả giới trí thức cùng người dân đều bị cuốn vào một cuộc tranh luận bất tận giữa hai phe.
Có người chủ trương cho rằng đây thực sự là kế ly gián rõ ràng nhất của người Sở, chủ yếu là để chia rẽ triều đình và Vương phủ, nhất định không được mắc lừa. Nhưng cũng có nhiều người phản bác lại rằng kế ly gián rõ ràng như vậy, Nhiếp Chính Vương vẫn muốn lên, chắc chắn là có dã tâm!
Thực ra, trong mấy năm gần đây vẫn không ngừng có những bàn tán về mối đe dọa của Vương phủ ở Tấn Đông đối với chính quyền trung ương. Nhưng cũng giống như ở Tấn Đông, Trịnh Phàm là người ghìm lại dây cương, khiến binh lính Tấn Đông không dám tạo phản, về phía triều đình bên này cũng là do Cơ lão lục trói buộc, ngăn chặn sự uy hiếp của Tấn Đông trở thành chủ đạo.
...
- Phù...
Hoàng đế Đại Yến đang gối lên đùi hoàng hậu, để cho hoàng hậu ngoáy tai.
Cơ Thành Quyết rất thích đôi chân của Hà Tư Tư, nhưng so với dáng người của Linh Hương thì gầy hơn một chút, gối lên thế này thì không thoải mái.
Đặc biệt là khi thời tiết nóng bức, vừa chạm vào liền thấy nó không chỉ mềm mại mà còn mát mẻ, cảm giác rất dễ chịu.
- Phụ hoàng.
Thái tử bước vào, bởi vì không có bình phong che chắn nên cử chỉ thân mật của phụ hoàng và mẫu hậu lọt vào mắt Thái tử.
Cơ Truyền Nghiệp... Đã quen với điều này từ lâu.
Còn về phần Hoàng thượng cũng cố ý tỏ ra không chút kiêng kỵ, mối quan hệ tình thân của Thiên gia lạnh nhạt là thật, nhưng phần lớn chẳng qua là do trên làm dưới theo. Vì đã chịu đủ khổ sở từ chính phụ hoàng của mình trong mối quan hệ tình thân, Cơ Thành Quyết thực sự rất chú ý đến việc nuôi dưỡng sự ấm áp của Thiên gia trong thế hệ của mình.
Để cho nhi tử nhiều lần nhìn thấy tình cảm thắm thiết của cha mẹ không có gì là xấu. Đương nhiên, Cơ Thành Quyết càng nhận thức được rõ rằng chìa khóa để đảm bảo sự hài hòa của thế hệ sau không phải là đạo đức văn chương gì đó, việc “lấy mình làm gương” của bản thân cũng không đúng đắn lắm, chủ yếu vẫn để cho Thái tử, người vẫn luôn được chọn sẽ là Thái tử, không cho những đứa trẻ khác có cơ hội.
Giữa huynh đệ với nhau lấy tiền đề là không tồn tại việc tranh giành quyền lợi, không có Hoàng đế nào đồng ý gánh chịu tai tiếng sát hại huynh đệ.
- Bên ngoài đang có tranh chấp sao?
- Vâng.
Hoàng đế hỏi:
- Con cảm thấy thế nào?
- Bẩm phụ hoàng, nhi thần cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến phụ hoàng và nhi thần.
- Ồ?
- Bởi vì dù cho là triều đình hay là dân chúng, tranh cãi chẳng qua là thái độ đối với Nhiếp Chính Vương, Thiên gia hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến.
Ủng hộ Nhiếp Chính Vương vẫn trung thành với Đại Yến, vậy tất nhiên cũng là trung thành với bệ hạ, những người cho rằng Nhiếp Chính Vương có ý định xấu xa gần như đã rõ ràng, đó cũng là vì suy nghĩ cho triều đình và thiên tử. Trên cơ sở này, cho dù bên ngoài có ồn ào đến đâu thì cũng có liên quan gì đến Thiên gia?
- Vậy còn nội các thì sao?
- Bẩm phụ hoàng, các chư vị các lão trong nội các đã sớm hỏi thăm phụ hoàng nên đều rất yên tĩnh.
- Ừm, nhớ kỹ là chỉ cần nội các không náo loạn, phía dưới dù lớn tiếng cãi cọ cỡ nào cũng có thể mặc kệ.
- Nhi thần ghi nhớ.
Hoàng đế từ trên đùi hoàng hậu ngồi dậy, hoàng hậu vỗ vỗ vào long bào:
- Trẫm cùng Thái tử trò chuyện một chút.
- Vậy thần thiếp đi xuống chuẩn bị chút điểm tâm cho hai người?
- Không cần, trẫm muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khí.
Hoàng đế bước ra, theo sát phía sau là Thái tử.
Ngụy Trung Hà cùng Trương Bạn Bạn, một người đi theo bên trái, một người đi theo bên phải, đồng thời rút lui từ bên trái và bên phải, để lại sự riêng tư cho phụ tử Thiên gia.
- Truyền Nghiệp.
- Phụ hoàng.
- Những lời lúc trước con nói không sai, nhưng lại nói sai rồi.
- Thỉnh phụ hoàng sửa sai cho con.
- Cho dù bọn họ tranh cãi kịch liệt thế nào đúng là không liên quan gì đến trẫm và con, nhưng những này lời không nên được nói ra bởi một Thái tử.
- Nhi thần chẳng qua là cảm thấy ở trước mặt phụ hoàng không nên che giấu điều gì.
- Haiz...
Hoàng đế thở dài, giơ tay đặt trên bả vai của Thái tử rồi cúi đầu, nhìn vào mặt Thái tử, vóc dáng của Thái tử thật ra đã cao bằng Hoàng đế, nhưng lúc này bởi vì khom người nên thấp đi một chút.
- Con biết sai chưa?
- Nhi thần...
Thái tử hít sâu một hơi, nói:
- Sai rồi.
- Ừm.
Hoàng đế không hỏi hắn sai ở đâu, ngược lại vỗ bả vai hắn, lại rút tay về.
- Con từ nhỏ đã rất thông minh, là thánh tôn được Hoàng gia gia khâm điểm. Nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi bị người khác hiểu lầm bởi sự khôn khéo của mình, nội các là nơi tốt để rèn luyện con người, cũng là nơi khiến con người dễ bị mắc bẫy. Các chư vị đại nhân trong nội các, hầu hết bọn họ đều là những người công tâm. Nhưng sự công tâm của họ là dành cho Đại Yến. Mà phụ tử chúng ta họ Cơ, cái gọi là công tâm ở đây khó tránh khỏi nghiêng về phía bản thân mình nhiều hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác, Hoàng gia gia của con là dựa vào tình nghĩa huynh đệ với hai vị Vương gia ở phía nam bắc để chống đỡ được Đại Yến. Phụ hoàng dựa vào tình nghĩa huynh đệ với họ Trịnh kia, không ngừng mở rộng lãnh thổ cho Đại Yến. Đợi đến khi con...