- Phụ hoàng, nhi thần đã hiểu.
- Khổ cho con rồi, Hoàng đế là một người cô đơn, từ lúc con lên làm Thái tử, không, là từ khi Hoàng gia gia ôm lấy con, con đã phải học cách dần trở nên khác biệt với những người bình thường. Đợi đến khi con gần như đã làm được rồi sẽ muốn học lại cách để trở thành một người bình thường. Ngẫm về Trịnh thúc, ngẫm về Thiên Thiên ca ca nhiều hơn. Biết yêu thương nhiều hơn, không tính toán, cũng không cần đề phòng. Thực ra, con không cần nghĩ nhiều như thế, chính là cách tốt nhất. Không nói đến thiên hạ này vẫn chưa bị chinh phục hoàn toàn, ngay cả khi ở thời kỳ của phụ hoàng, ta liên thủ với Trịnh thúc của con thu cả thiên hạ này vào túi của mình. Chẳng lẽ đến đời của con thủ thành chi quân, cần người đến dẹp loạn thay mình sao? Hãy thoải mái, hào phóng một chút.
Thái tử gật đầu.
- Đi đi.
- Nhi thần xin cáo lui.
Thái tử vừa rời đi.
Lúc này, Ngụy Trung Hà bước tới, ghé vào tai Hoàng thượng, bẩm báo một số chuyện.
- Ồ?
Hoàng đế có chút kinh ngạc.
Làn sóng dư luận gần đây ở kinh thành, trong đó vậy mà có một phần là do người của phủ Thái tử ở sau lưng kích động. Sau khi kích động, nhóm người của phủ Thái tử bề ngoài thì chủ động đứng trong chiến tuyến ủng hộ Nhiếp Chính Vương là Đại Yến trung lương đi “Xông pha chiến đấu”.
Chuyện này được làm một cách bí mật.
- Trẫm đúng là cả nghĩ quá rồi.
Ngụy Trung Hà và Trương công công đứng ở bên cạnh, không nói chen vào.
Điều đáng mừng chính là nhi tử vẫn nhớ, cũng hiểu được mình nên đứng về phía nào, trong lòng Hoàng đế có chút khó chịu chính là nhi tử không nói sự thật với mình, đây là bởi vì Thái tử và đảng Thái tử là đội ngũ nòng cốt hoàn toàn khác với đội ngũ lúc hắn làm hoàng tử là Mẫn gia. Sự kiểm soát của Tiên đế đối với hắn không giống sự kiểm soát của hắn đối với Thái tử.
Hoàng đế hít sâu một hơi, đưa tay lên xoa những nếp nhăn trên trán chưa giãn ra hết. Thân là một Hoàng đế, theo bản năng sẽ cảm nhận được mối đe dọa khi nhận ra rằng con trai mình đã bắt đầu bắt tay vào việc trở thành người thừa kế vương quốc...
- Hào phóng, thoải mái một chút, yêu thương nhiều hơn...
Hoàng đế lặp lại những lời mà mình đã dạy Thái tử trước đó.
- Đúng rồi, Ngụy Trung Hà.
- Có nô tài.
- Sắp đến lúc rồi nhỉ.
- Bẩm bệ hạ, quả thực sắp đến rồi.
- Chuẩn bị xong chưa?
- Theo chỉ thị của bệ hạ, nô tài đã chuẩn bị tốt rồi ạ.
Hoàng đế gật đầu, cảm giác khó chịu trước đó đã bị cuốn đi ngay lập tức.
- Ra lệnh cho nội các đi.
- Nô tài tuân chỉ.
Hoàng đế vỗ ống tay của mình, nói:
- Trẫm ngược lại muốn xem xem, trái với bản tử, Cơ Truyền Nghiệp ngươi có thể đuổi kịp được trẫm không!
...
Ngày hôm sau, một sắc lệnh làm chấn động toàn bộ Yến Kinh thành.
Hoàng đế Đại Yến ban chiếu chỉ, khiển trách Nhiếp Chính Vương không coi ai ra gì, cả gan làm loạn!
Lối thoát duy nhất của Hoàng đế là khiến ngọn lửa này bùng cháy hoàn toàn.
Chiều hôm ấy, Thái tử dẫn theo một đám quan viên ở Đông Cung cùng với các đại thần lên tiếng ủng hộ Nhiếp Chính Vương đến bái kiến, cầu xin cho Nhiếp Chính Vương.
Hoàng đế giận dữ, ra lệnh cho Ngụy Trung Hà dẫn theo một đám tuỳ tùng ở Mật điệp ty trừng phạt tất cả các đại thần cùng thỉnh cầu với Thái tử, hơn một nửa số họ phải xuống Chiêu Ngục ở Mật điệp ty, bản thân Thái tử thì bị Hoàng đế phạt đến Đông Cung hối lỗi ba tháng. Đêm hôm đó, Hoàng đế ra lệnh cho nhị hoàng tử và tam hoàng tử vào ngự thư phòng kiểm tra bài tập, tin tức lập tân Thái tử đột nhiên bùng nổ!
Ba ngày sau, Hoàng đế tuyên bố ngự giá nam tuần Ngân Lãng quận, người trong thiên hạ đều biết Ngân Lãng quận có đội quân do Đại hoàng tử và Lý Lương Thân chỉ huy, là đội quân tinh nhuệ nằm trong tay triều đình, có thể chiến đấu với kỵ binh của Tấn Đông trên chiến trường.
...
Một loạt tin tức được truyền đến Thượng Kinh nhanh nhất có thể thông qua hệ thống Ngân Giáp vệ. Trong lúc nhất thời, các bách tính và quần thần ở Thượng Kinh reo hò, đến rồi, đến rồi, điều mà bọn họ mong muốn cuối cùng cũng đến rồi!
Mà trong ngự thư phòng ở Hoàng cung, Triệu Mục Câu vừa mới lên ngôi không lâu đang ngồi trên ghế rồng, Lý Tầm Đạo và các đại thần khác ngồi ở bên dưới. Hiện tại, nơi đây chính là trung tâm chính của Càn Quốc, sau cuộc đảo chính, đám người này đã lập tức nắm giữ quyền hành chính của Càn Quốc.
Tuy nhiên, hiện tại nơi này lại tĩnh mịch nặng nề, bầu không khí có vẻ vô cùng buồn bã.
Cuối cùng, “Ầm” một tiếng, quan gia vỗ lên trên ngự án, mắng to:
- Lại đến rồi! Mánh khóe này của người Yến chơi mãi không biết chán sao!
Lý Tầm Đạo mở miệng nói:
- Hôm nay giá rượu và thịt ở Thượng Kinh thành tăng giá rồi.
Dân chúng đang ăn mừng rằng Yến Quốc cuối cùng cũng nội loạn rồi.
Lý Tầm Đạo thở dài, nói:
- Người Yến vốn không quan tâm đến việc dùng mánh khóe này chán hay chưa, bởi mỗi lần dùng đều sẽ có một đám ngu ngốc tin vào điều đó.
Một cơn mưa lớn đã dập tắt cuộc vui của bách tính Thượng Kinh thành.
Trên tháp Tây Tuyên môn, các quan gia đứng ở đầu nhìn ra hoàng thành. Nghị sự đã kết thúc, Tổ Trúc Minh vẫn trấn thủ Tam Biên với tư cách là đô đốc của Tam Biên, Chung Thiên Lãng treo cờ chiêu mộ tướng quân, dẫn quân tiến về phía bắc, vào Trừ Quận, hô ứng Tam Biên.
Mạnh Củng treo tước vị tướng quân Phủ Bình, dẫn quân về phía đông bắc để bảo vệ tuyến phòng thủ của Lan Dương thành.
Ngoài ra, còn có Lạc Hoán, Hàn Lão Ngũ dẫn các bộ lên phía bắc tuân lệnh, mỗi khi mà Yến Nhân đến tấn công, thực ra Càn Quốc có nghĩ ra đối sách hay không cũng không có gì khác biệt, bởi trên chiến trường, Yến Quốc mạnh Càn Quốc yếu là sự thật không thể chối bỏ.