Có Tam Biên là không thể từ bỏ, dù có thế nào cũng không thể từ bỏ, khó có thể tưởng tượng được nếu không có hệ thống phòng ngự Tam Biên này ngăn chặn người Yến thì có lẽ mười năm trước, chiến tuyến Yến Càn cũng có thể bị cố định ở một phần của Biện hà rồi. Thủ đô Kinh Kỳ trực tiếp trở thành tiền tuyến.
Tương ứng với nhau, bởi vì đều tập trung ở Tam Biên nên mọi hành động quân sự đều phải dựa vào Tam Biên, dùng phương thức gõ góc tiến hành may vá. Trong trường hợp này, thực sự không thể nói đến chiến lược lấy quyền chủ động, có đổi mấy quan gia khác cũng sẽ có cục diện như vậy, dù sao thì quan gia không thể biến đậu thành binh.
Trái lại bên phía người Yến, sau khi Hoàng đế đời trước đánh hạ gần hết tất cả chông gai ở khu vực xung quanh thì chỉ cần người Yến sẵn sàng, họ sẽ có thể tiến hành điều động cuộc chiến đường dài và tích hợp binh mã tinh nhuệ của đất nước một cách nhanh chóng trước khi chiến tranh.
Vì vậy, mấy năm gần đây, dù cho Yến Quốc có khai chiến với ai, trên chiến trường trực tiếp, số lượng người Yến có lẽ không bằng đối phương, nhưng họ luôn có đủ số lượng ưu tú để chế ngự đối phương, khiến đối phương không dám chủ động tìm kiếm quyết chiến với họ.
Tuy nhiên, điều không giống với trước đây chính là Lý Tầm Đạo đích thân ở kinh thành để chỉ huy và điều động cấm quân, dù có thế nào thì cũng không thể lại bị người Yến lợi dụng sơ hở một lần nữa.
- Quan gia, trời mưa to rồi, chúng ta trở về thôi.
Triệu Mục Câu không để ý đến kiến nghị của thái giám mà tiếp tục nhìn về tòa thủ đô dưới quyền của mình từ xa.
Người Yến phá thành lần trước đã trôi qua nhiều năm rồi, Thượng Kinh thành phồn hoa trước đây cũng đã khôi phục lại sức sống, tuy không được cường thịnh, nhưng cũng giống được bảy, tám phân.
Nhưng ký ức đáng sợ mà người Yến để lại cho người Càn không thể nào mờ nhạt theo năm tháng trôi đi. Ngược lại, khi có tin Nhiếp Chính Vương của Yến Quốc đã đánh bại quân Sở ở Sở Quốc, cả kinh thành, không, toàn bộ Đại Càn tựa như bị chìm trong bầu không khí ngột ngạt.
Người Càn thực sự sợ hãi khi bị người Yến đánh chiếm, sau khi nghe tin đồng minh của mình bị đánh gục, có một sự tuyệt vọng và đau khổ khó có thể diễn tả thành lời.
Vì vậy, Triệu Mục Câu có thể hiểu được sự vui mừng của Thượng Kinh thành ngày hôm nay.
Lý Tầm Đạo nói bọn họ là những kẻ ngu si, cũng không phải dùng ngữ khí oán hận nghiến răng nghiến lợi nói, mà bằng một cách than thở buồn rầu. Lá cờ Hắc Long kia đã tạo ra quá nhiều sương mù cho người Càn, từ thiên tử cho đến bá tính.
Trong hoàn cảnh như vậy, một người dù có lý trí đến đâu cũng khó tránh khỏi sẽ vứt bỏ lý trí, chìm đắm trong sự tận hưởng không phù hợp đó.
Đây là một kiểu trốn tránh khỏi hiện thực.
Nhưng... phải làm sao mới có thể thoát ra được?
Bên kia, Nhiếp Chính Vương mới vừa đánh ngã Sở Quốc, Sở Quốc đã truyền đến tin tức Sở Hoàng vì thể diện mà xưng thần với Tấn Đông, tự bỏ quốc vị, đây có lẽ là sự lựa chọn bất lực nhất của người Sở, cũng tiện thể chơi khăm được.
Nhưng nó có hiệu quả được không?
Từ hơn mười năm về trước, mọi người đã ngóng trông người Yến nội loạn, đầu tiên là chờ đợi phủ Trấn Bắc Hầu tạo phản, tiếp đó lại chờ Tĩnh Nam Vương tạo phản, lại trông mong Bình Tây Vương tạo phản, hết hy vọng rồi lại thất vọng. Yến Quốc này rõ ràng từ đời này sang đời khác, quyền lực trong tay đều như diễn xiếc đi trên dây thép, vậy mà không bao giờ sụp đổ.
Trái lại Tấn địa, Sở địa, Dã nhân, Man tộc, những láng giềng luôn ngóng trông sự sụp đổ của nó, tất cả đều lần lượt sụp đổ.
- Cơ Thành Quyết là đang chơi đùa với người Càn chúng ta như những kẻ ngốc.
Triệu Mục Câu lẩm bẩm một mình, thái giám bên cạnh không dám lên tiếng nói tiếp.
- Có lẽ, rất nhiều người Càn đã bị người Yến mã tấu, sợ đến mức giả ngu rồi.
Đứng dưới mưa hồi lâu cũng không mang lại cho quan gia Càn Quốc bao nhiêu an tĩnh, thậm chí ngay cả mưa gió cũng không cảm giác được, ngược lại cả người đều tỏa ra nhiệt độ khô nóng.
Triệu Mục Câu xoay người, bắt đầu đi đến tẩm cung của mình.
Từ sau khi kế vị, hắn đã sắc phong hoàng hậu và quý phi, nhưng họ đều là người do Yến Quốc sắp xếp.
Đương nhiên, phía dưới cũng còn có rất nhiều nữ nhân không đủ tiêu chuẩn, trong hoàng cung to lớn này, nói trắng ra là ngay cả những thị nữ phụ trách đổ phân, giặt quần áo, nếu như Hoàng thượng uống rượu trở nên thú tính, thì họ cũng là nữ nhân của Hoàng đế.
Có điều, Triệu Mục Câu cũng không có hứng thú với nữ sắc.
Sau khi đăng cơ, hắn hầu như đều ngủ một mình, trong tẩm cung của hắn đã dỡ bỏ phòng ấm do quan gia đời trước xây dựng, ở đây bốn mùa không còn ấm áp giống mùa xuân như trước, đặc biệt là vào những đêm mưa như này, gió lùa vào càng nhiều hơn. Bởi vì trước đây khi xây dựng, vấn đề giữ ấm vốn không được nhắc đến, trái lại chỉ lo sẽ quá nóng nên đặc biệt chú ý đến thiết kế thông gió.
Triệu Mục Câu đi xuyên qua một mảnh màn che, ở đây có sổ ghi chép, bản đồ, các loại hồ sơ gửi đi gửi lại, là một quan gia, có thể nói hắn là người vô cùng cần mẫn.
Nhưng có lúc, vào một ngày nào đó, hắn sẽ dành thời gian cho bản thân, không làm gì cũng không suy nghĩ điều gì, cứ ngồi ở đó, đối diện với bức tranh này, ngồi một lúc đã đến nửa đêm.
Bức tranh đó vẫn treo ở trước mặt Triệu Mục Câu, hai viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng vào bức tranh.
Trong bức tranh là một thiếu nữ, tay cầm kiếm đứng đó, trong sự thanh lệ có chút kháu khỉnh, còn có một nét lạnh lùng mà người lạ không dám tới gần.
Đây là nữ nhân trong mộng của Triệu Mục Câu, hắn đã truy tìm dấu chân của nàng từ trong giấc mơ hết lần này đến lần khác.
- Nàng đang ở đâu?