Ánh mắt Triệu Mục Câu có chút mê ly.
- Ta đã trở thành quan gia của Đại Càn, mà bây giờ nàng đang ở đâu? Hoàng hậu... của ta.
...
- Kẽo kẹt...
Cánh cửa được mở ra.
Một thân hình cao lớn như tháp sắt xuất hiện trong phòng.
Hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh, chủ động đi đến bên giường, nhìn thấy trên giường có một thiếu tử đang nằm, hơi thở đều đều đang ngủ say.
Một số vết bầm tím và sẹo vẫn có thể nhìn thấy được trên mặt hắn, Phiền Lực cứ đứng ở bên giường như vậy, đứng đấy mãi cho đến khi thiếu nữ nằm ở trên giường tức giận trợn mắt lên, quát:
- Ngươi, cái tên đầu gỗ này, vậy mà không hôn xuống đi!
Để cho một cô gái chủ động nói ra lời này, có thể thấy rõ nam tử này ngu ngốc đến mức độ nào.
Nhưng điều mà Phiền Lực giỏi nhất chính là vò đầu bứt tai vào lúc ở tình thế khó xử, chỉ cần hắn bắt đầu vò đầu, mọi sự xấu hổ đều có thể biến mất.
Vì thế, hắn bắt đầu vò đầu, từ khuôn mặt thấy được sự thật thà của hắn.
Kiếm Tỳ phồng miệng, quấn chăn, ngồi dậy, sau đó duỗi chân ra đá Phiền Lực một cái, Phiền Lực không nhúc nhích.
Kiếm Tỳ cũng không có ý định làm hắn bị thương, dù sao thì điều này cũng không thực tế.
Sự tức giận luôn tồn tại trong thời gian ngắn.
Khi một cô gái thật sự để ý đến đối phương, thật lòng yêu thích đối phương, nàng là sẽ không sẵn lòng tán tỉnh đối phương quá lâu mà cố ý chờ đối phương đến dỗ dành nàng.
Tình yêu chân chính vốn có thể khiến người ta buông bỏ sự dè dặt, nếu không thì chỉ có thể là trong lòng họ không có đối phương.
Kiếm Tỳ quay mặt sang một bên, nói:
- May mà ngươi còn có chút lương tâm biết đến gặp ta.
Phiền Lực chớp mắt nhìn, sau đó tiếp tục gãi đầu.
Khi một nam tử hán có cái mác như “trung thực” và “đại đầu gỗ” thường có nghĩa là... bớt rắc rối, bớt rắc rối và bớt rắc rối.
Thợ săn chân chính thường trông giống như một người lương thiện hơn là một người lương thiện.
Chỉ cần đứng ở đây, còn những thứ khác ngược lại sẽ được nàng quyết định và sắp xếp ổn thỏa.
Chuyện giữa Kiếm Tỳ và Trần Đại Hiệp đã được truyền đến hơn tám trăm dặm, rất nhanh đã đến tay Trịnh Phàm, lúc đó vẫn đang chuẩn bị buổi lễ kết thành đồng minh với Sở Quốc.
Biết được Kiếm Tỳ bị thương, thân là Chủ thượng kiêm chủ soái đại quân, Trịnh Phàm không chút do dự mà bổ nhiệm Phiền Lực làm tướng lĩnh hậu quân trợ giúp Lương Trình, dẫn quân đến Nam Môn quan để hợp lại với Lương Trình và Cẩu Mạc Ly.
Nha đầu này tốt xấu gì cũng lớn lên dưới sự giám sát của mình, Trịnh Phàm cũng không cảm thấy nàng ăn tốn bao nhiêu gạo, mặc tốn bao nhiêu vải của mình, suy cho cùng thì năm đó khi Kiếm Thánh lưu lại, sự tồn tại của nha đầu này cũng được coi là một phần cống hiến.
Tóm lại, dù có thế nào thì cũng coi như là có chút tình cảm, người ta cũng là vì bảo vệ nhà mình tránh khỏi tai họa và bị thương.
Trịnh Phàm đã rất hào phóng và dụng tâm, gửi nàng cho “Phiền Lực ca ca”.
- To con, ngươi có nhớ ta không?
- Ừm.
- Là nhớ hay không nhớ?
- Ừm.
- Đừng có ừ nữa!
- Ồ.
- Trần Đại Hiệp cấp ba rồi.
- Ồ.
- Hắn tìm được một nữ nhân, cùng chung sống hai năm liền đạt đến cấp ba, hiện tại ta đang ở cấp bốn, ta cảm thấy mình cũng nên thử giống hắn xem sao.
Phiền Lực hỏi:
- Vậy nữ nhân ở đâu?
Kiếm Tỳ:
- ...
...
- Các ngươi muốn đánh trận sao?
Trong sân, Trần Đại Hiệp nhìn Lương Trình, hỏi.
- Giờ ngươi mới nhìn ra sao?
Lương Trình hỏi ngược lại.
Trần Đại Hiệp gật đầu, hắn xác thực mới nhìn ra.
- Đánh...
Trần Đại Hiệp vốn muốn hỏi đánh ai, nhưng khi hỏi vấn đề này, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra được đáp án.
- Lại muốn đánh Càn Quốc sao?
- Đúng vậy.
- Hắn thì sao?
Trần Đại Hiệp hỏi:
- Trịnh Phàm đâu?
- Ở phía sau, đại khái là một lát nữa hắn sẽ mang theo hậu cần, lương thảo và binh mã tới đây, ngươi có thể ở đây chờ hắn.
- Không chờ nữa, lúc đánh trận, gặp mặt cũng không dễ nhìn.
- Ngươi muốn đi đâu?
Lương Trình hỏi.
- Lan Dương thành.
- Chuyển sang nơi khác đi, ta lập tức sẽ dẫn quân đánh tới nơi đó.
- Ta đi mật báo.
- Tin ta đi, mặc dù mấy năm qua Ngân Giáp vệ của Yến Quốc bị quét sạch không ít, nhưng chúng ta nơi này điều động binh mã có quy mô lớn như vậy, Nam Môn quan lại đến thẳng Lan Dương thành, phía bên kia khẳng định đã nhận được tin tức rồi. Nếu như Ngân Giáp vệ cùng phe với Trần Đại Hiệp, vậy thì không cần phải canh chừng họ, cũng không thể nói là càng nhiều càng tốt.
- Ta sẽ đến Lan Dương thành.
Trần Đại Hiệp nói:
- Ta đi hỗ trợ bảo vệ thành.
- Không cần, ngươi có thể đến Thượng Kinh, chúng ta sẽ đánh đến đó. Lần trước ở Lan Dương thành, Trịnh Phàm thả ta đi, thực tế thì thành không phòng bị nên trực tiếp bị phá, lúc đó ta cảm thấy rất bình thường, nhưng về sau ta cảm thấy có chút bất an. Đừng tự đưa mình vào ngõ cụt, ngươi đi đến nơi khác đi, chúng ta có lẽ sẽ không đánh nhau ở đó.
Trần Đại Hiệp lắc đầu:
- Thân là người Càn, dù thế nào cũng phải vì Càn Quốc thủ thành một lần, nghiêm túc cẩn thận thủ thành một lần.
- Lần này chúng ta không đánh Càn Quốc.
Lương Trình giải thích:
- Triệu Mục Câu lấy thân phận phiên vương để tạo phản, bức chết quan gia, lần này chúng ta là đến giúp Càn Quốc dẹp loạn.
Trần Đại Hiệp nhìn Lương Trình, nhìn thật kỹ… Lương Trình là cương thi, khống chế sắc mặt không đổi sắc là năng lực cơ bản của hắn. Trần Đại Hiệp cũng luôn nghiêm túc nhìn, hắn có thể nhìn cực kỳ lâu.
Cuối cùng, Trần Đại Hiệp mở miệng nói:
- Trịnh Phàm đã nói, Hoàng đế là Hoàng đế, quốc gia là quốc gia. Cờ hiệu của các ngươi là dẹp loạn, nhưng ở trong mắt ta chính là đánh Càn Quốc.
- Lẽ nào ngươi không muốn các bách tính người Càn có cuộc sống bình thường, có thể trải qua những tháng ngày giống bách tính Tấn Đông, có thể ăn màn thầu có nhân?