Càn Quốc giàu có, Giang Nam càng giàu có hơn, nhưng... trong sáu mươi năm qua, trong bốn cường quốc thì Càn Quốc đã luôn phải trải qua các cuộc nổi dậy thường xuyên và có quy mô lớn nhất của nông dân, điều này có nghĩa là sự thịnh vượng của Càn Quốc thật ra không liên quan gì đến các bách tính bình thường.
Sĩ đại phu có thể dùng “ngòi bút tài hoa” của mình để tạo nên một Đại Càn thịnh vượng, nhưng có lẽ chính vì ngôn từ quá hoa mỹ nên đã che lấp đi sự lân quang của xương cốt.
- Sau khi chúng ta đánh vào, người Càn chính là người Yến, họ sẽ là người của chúng ta.
Trần Đại Hiệp hỏi ngược lại:
- Mấy lần quân Yến vào Càn Quốc cho họ được bao nhiêu bánh màn thầu?
Lương Trình đáp:
- Đó là bởi vì họ không đánh xuống.
- Giết chết bao nhiêu người Càn, đoạt được bao nhiêu lương thực, đốt bao nhiêu gian nhà.
- Đó là vì để sau này dễ dàng đánh hạ bọn họ hơn nên nhất định phải làm.
Trần Đại Hiệp lại lắc đầu, nói:
- Sư phụ đã nói, nhà là nhà, quốc là quốc, chiến trường là chiến trường, triều đình là triều đình, giang hồ... là giang hồ. Ta công nhận Trịnh Phàm là tri kỷ tốt nhất đời này của Trần Đại Hiệp ta, gia đình hắn gặp nạn, người nhà hắn gặp nạn, hắn gặp nạn, ta sẽ giúp hắn, bảo vệ hắn, dù cho kiếm đoạn nhân vong. Nhưng khi hắn không phải là Trịnh Phàm, mà là Nhiếp Chính Vương của Yến Quốc thì ta chính là người Càn. Ta biết mình không thông minh, đời này trừ bỏ luyện kiếm, những thứ khác đều không làm được, nhưng ta vẫn cảm thấy được rằng những lời ngươi vừa nói với ta là cãi chày cãi cối. Nếu như Trịnh Phàm ở đây, hắn sẽ không ngoại ngạch nói những lời này với ta, hắn đối với bằng hữu không giống như ngươi, vì vậy, ngươi là thuộc hạ của hắn.
Lương Trình giơ tay lên, sau đó, xung quanh bức tường trong sân có giáp sĩ cúi ra, chĩa cung và nỏ vào người Trần Đại Hiệp.
Trần Đại Hiệp không sợ hãi, cũng không châm chọc, thậm chí cả vẻ mặt cũng không thay đổi một chút.
- Như ngươi đã nói, ta không phải là Chủ thượng, vì vậy ta sẽ nỗ lực đánh ngất ngươi. Cũng chính vì ta không phải là Chủ thượng, thế nên để ngươi đi đến Lan Dương thành, chờ đến lúc quân ta công thành sẽ có không ít binh sĩ chết ở dưới kiếm của ngươi. Ta phải chịu trách nhiệm với bọn họ, rất xin lỗi.
- Không cần xin lỗi.
Trần Đại Hiệp yên lặng rút kiếm của bản thân ra, rất ôn hòa nói:
- Đối với ta, chết ở chỗ này hay chết ở trên tường Lan Dương thành đều không có gì khác nhau cả. Ta chỉ là một kiếm khách giang hồ, sư phụ còn không cứu được nước Tấn thì ta có tài cán gì mà cứu được Càn Quốc đây?
- Nếu ngươi đã rõ được đại thế vô pháp ngăn cản, vậy tại sao...
- Nhưng người sống một đời, dù thế nào cũng phải có tình lý, dù thế nào cũng phải chân thực một chút, phải... kiên trì làm gì đó.
Trần Đại Hiệp giơ kiếm lên, nhìn Lương Trình, sau đó yên lặng lùi về phía sau mười bước, kéo khoảng cách giữa mình và Lương Trình ra.
Điều này có nghĩa là các cung thủ xung quanh có thể yên tâm lớn mật bắn hắn hơn mà sẽ không liên lụy đến Lương Trình.
Trong phòng, Kiếm Tỳ nhìn tình hình trong sân qua cửa sổ có chút nóng nảy nói:
- Trịnh Phàm ở đây, hắn sẽ không giết Trần Đại Hiệp.
Đạo lý này Kiếm Tỳ đều hiểu.
Nàng thực ra có thể lý giải được ngọn nguồn của toàn bộ sự việc và sự lựa chọn tương ứng của Trần Đại Hiệp với Lương Trình, bởi vì quá hợp lý nên khiến cho những người ngoài cuộc không liên quan đều cảm thấy kỳ quái, thậm chí có chút khó hiểu.
Bởi vì cả thế đạo đều muốn khoe khoang rằng đó là nói đạo lý của thế đạo, nhưng thật không may là không ai thực sự tuân theo nguyên tắc này, một số người khác sẽ khó tránh khỏi cảm giác chúng hoàn toàn xa lạ.
Nghe thấy lời nói của Kiếm Tỳ, Phiền Lực liền đáp:
- Lúc trước người hạ lệnh bắn chết sư phụ ngươi là Chủ thượng.
- Nhưng ta hiểu được rồi, đó là chiến trường.
Kiếm Tỳ nói.
- Ngươi nhìn ra rồi?
- Ngươi nghĩ xem, đời ta còn có cơ hội có thể giết họ Trịnh kia không?
Phiền Lực lắc đầu.
- Ngươi đi nói với hắn, các ngươi không phải đều là tiên sinh Vương phủ sao, đi nói với hắn để hắn thả Trần Đại Hiệp đi.
- Ta chỉ là người chuyển gạch.
- Ngươi có đi hay không!
Phiền Lực thờ ơ.
Lòng bàn tay Kiếm Tỳ vung lên, thanh kiếm treo bên giường được rút ra khỏi vỏ, nhưng giữa đường lại bị Phiền Lực giơ tay nắm lấy.
Kiếm Tỳ thấy thế, đầu ngón tay bấm Kiếm quyết, kiếm khí phóng thích nằm ngang ở cổ tay nàng:
- Ta rất ghét phương thức này nhưng ta không thể không làm như vậy, dù sao hắn cũng là sư đệ của ta, hơn nữa trước đây không lâu vừa mới cứu mạng ta.
Phiền Lực gật đầu, đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
- Chủ thượng có lệnh, không được tự tiện giết Trần Đại Hiệp.
Lương Trình phất tay một cái, toàn bộ giáp sĩ xung quanh đều rút về.
Phiền Lực đi tới trước mặt Trần Đại Hiệp, nói:
- Chủ thượng có lời muốn nói với ngươi.
- Trịnh Phàm nói gì.
- Chủ thượng nói, sau trận chiến sẽ mời ngươi uống rượu, bất kể ngươi đứng, ngồi hay... nằm.
- Được.
Trần Đại Hiệp thu kiếm vào vỏ, đi ra sân.
Lương Trình liếc mắt nhìn Phiền Lực, nói:
- Ngươi có thể ra chậm một chút nữa.
Hiển nhiên có sự bất mãn trong lời này.
Phiền Lực mở miệng nói:
- Nàng nói nàng sẽ không giết Chủ thượng.
Lương Trình liếc nhìn căn phòng, nói:
- Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao người mù sẽ để nàng sống đến bây giờ?
Lương Trình xoay người rời đi, hắn còn có rất nhiều quân vụ phải làm, dù sao thì đại quân xuất quan sắp tới.
Phiền Lực xoay người, nhìn thấy Kiếm Tỳ đã đi ra khỏi phòng, đi tới phía sau hắn.
- Vương lệnh là thật hay giả vậy?