Phiền Lực đáp:
- Giả.
Kiếm Tỳ có chút không tin, nói:
- Ngươi không gạt ta chứ?
- Thật sự là giả, Chủ thượng không có mệnh lệnh này.
Kiếm Tỳ nở nụ cười.
Phiền Lực cũng cười. Chủ thượng quả thực không hạ lệnh với Trần Đại Hiệp, bởi vì căn bản cũng không cần ra lệnh, các Ma Vương sẽ không có nhãn lực nhìn đến đây, dưới tình huống này vây giết Trần Đại Hiệp.
Vì vậy, Chủ thượng không hạ lệnh, từ hôm nay Trần Đại Hiệp được tự do.
Sở dĩ Lương Trình tới đây là hy vọng Trần Đại Hiệp sẽ kiên định đi đến Lan Dương thành, bởi vì Lương Trình hắn vốn không có ý định tấn công thành.
...
Ngày này, gót sắt cuồn cuộn đã đánh thức cả tòa Lan Dương thành.
Quân dân Lan Dương có thể nhìn thấy quân Yến mặc áo giáp đen gần như vô hình ở phía đông từ trên đỉnh thành.
Đồng thời, một vương kỳ đủ để ngăn một đứa trẻ khóc ở đất Càn, cao cao đứng sững ở chính giữa đại quân!
Ngày này, Cờ Kim Ngô Long của Hoàng đế Đại Yến, trăm năm qua, đây là lần đầu tiên nó xuất hiện ở trước hùng quan Tam Biên.
Hoàng đế ngồi trên ngự liễn, nhìn về bốn phía, đâu đâu cũng là đội ngũ tướng sĩ của Đại Yến, quân lâm thiên hạ, trong triều đình phất tay làm mưa làm gió, bá chủ thiên hạ, giờ khắc này lòng bàn tay vậy mà đổ mồ hôi, sốt sắng lên.
Ngụy công công bên cạnh rất ân cần thả khí từ trong ống tay áo ra, hạ nhiệt cho bệ hạ.
Hoàng đế thở phào một cách nhẹ nhõm, mắng:
- Họ Trịnh quả nhiên đã lừa trẫm.
Ngụy công công có chút khó hiểu, vào giờ phút này nếu bệ hạ và Nhiếp Chính Vương có hiểu lầm thì trận đại chiến này sẽ có kết cuộc như thế nào?
Nhưng rất nhanh, Hoàng đế lại nói:
- Hắn lại có thể nói với trẫm, dẫn binh đi đánh trận rất đơn giản, chỉ cần ngồi ở đây giả vờ thong dong bình tĩnh là được. Tên họ Trịnh thực sự xem trẫm là đứa trẻ ba tuổi để lừa gạt, có đánh chết trẫm cũng không tin, họ Trịnh chính là dựa vào biện pháp này mà đánh thắng trận.
Trong cùng một ngày này, Nhiếp Chính Vương của Đại Yến, Trịnh Phàm cưỡi Tỳ Hưu, cuối cùng đi ra từ bên trong thung lũng.
Ánh mắt Vương gia nhìn ra xa, buông một tiếng thở dài:
- Giang Nam, cô cuối cùng cũng đến rồi.
Tạ Ngọc An vẫn hầu hạ lều soái, cười nói tiếp:
- Nghe nói Giang Nam của Càn Quốc chính là nơi phong hoa tuyệt thắng, phong lưu vạn ngàn, nếm có thi vân, chỉ mong ước được sinh ở đây, lớn lên ở đây, chôn cất ở đây mới sống không cảm thấy hối tiếc. Tiểu tử biết vương gia có tài hoa cao ngất, chỉ là không biết vương gia có từng mong ước bản thân trở thành người của Giang Nam không?
Đây cũng không phải là lời nịnh hót đơn thuần, bởi thiên hạ ai cũng biết Nhiếp Chính Vương của Đại Yến không thiếu những tác phẩm nổi tiếng được truyền tụng, ngay cả người Càn luôn có thù địch với người Yến cũng phải bóp mũi lại khen hay.
Trịnh Phàm lắc đầu, nói:
- Đừng nói, điều này ta đã thực sự nghĩ tới. Chỉ là, nếu ăn quá nhiều đồ ngọt, rất nhanh sẽ cảm thấy chán. Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là kim qua thiết mã vạn dặm cát vàng này thích hợp với ta hơn. Cho dù Giang Nam này, oanh oanh yến yến, ca múa mừng cảnh thái bình, văn nhân và nhà thơ hát về vẻ đẹp của phong cảnh, cũng còn kém xa một tiếng vạn nhất ‘vì ta chịu chết’.
Sau đó, ánh mắt Vương gia hơi trầm xuống, vẻ mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc:
- Cô, ta tới đón các ngươi.
Tĩnh Hải thành, là một thành lớn ở phía đông sông Giang Nam, từ sông Giang cắt ngang qua rồi đổ ra biển, có thể nói đây là nơi chiếm vị trí được trời ưu ái.
Cho nên, mặc dù nó không thuộc về trung tâm Giang Nam theo nghĩa truyền thống, nhưng sự phồn hoa ở đây không thua kém nơi khác chút nào.
Đất Tấn cũng có một Ngọc Bàn thành, lúc trước vô cùng thịnh vượng, nhưng bây giờ vì sự quật khởi của Tấn Đông, đã khôi phục sự hùng tráng như ngày xưa. Các văn nhân ở đất Tấn còn so sánh Ngọc Bàn thành ở Giang Nam, nhưng nếu nhìn tận mắt, Ngọc Bàn thành so với Tĩnh Hải thành, thật ra có chút mờ nhạt.
Đây là Giang Nam, đây là… sự giàu có.
Vì vậy có câu nói, đời này không vào Giang Nam, xem như chưa từng đến nhân gian.
Tĩnh Hải thành, hoa lâu, lầu 3, trong nhã gian.
Trịnh Phàm đang dựa vào lan can, nhìn vũ công đang múa bên dưới.
Phóng tầm mắt ra nhìn, có rất nhiều bút mực của các văn nhân được treo khắp lan can, có vẽ cảnh, có viết ca múa, có hành vi phóng đãng…
Thậm chí còn có tinh trung báo quốc thề bắc phạt.
Vương gia thiếu chút nữa phun ly rượu trong tay ra. Tạ Ngọc An thấy thế, mở miệng cười nói:
- Cũng thú vị, ở nơi khói hoa khắp ngõ hẻm này, vậy mà còn có viết thơ bắc phạt.
Vương gia lắc đầu, sửa lại:
- Có thể ở đây không bị loạn hoa lừa gạt, vẫn quyết chí không thay đổi, suy nghĩ đến chuyện quốc gia đại sự, mới thật sự là người tài.
- Ha ha ha ha.
Tạ Ngọc An nở nụ cười.
Mấy ngày nay ở chung, hắn cũng coi như nắm rõ một số tính tình của vị Vương gia này. Nói thế nào nhỉ, lúc không bàn đến chuyện quốc gia đại sự và quân vụ, vị Vương gia này thật sự rất dễ nói chuyện. Hơn nữa, dường như vị này rất thích có người ở cạnh mình để có thể nói chuyện giải buồn với hắn, không phải nói chuyện quốc gia, chỉ tán gẫu đến chuyện phong cảnh.
Tạ Ngọc An cảm thấy, nếu vị trước mắt này không phải Vương gia, mà hai người lại quen biết nhau, hắn sẽ rất vui lòng kết bằng hữu với vị này.
Ngay sau đó, Tạ Ngọc An bỗng nhiên nhận ra, vị Hoàng đế Yến Quốc kia, có cảm giác giống mình hay không?
Hơn nữa, Hoàng đế Yến Quốc và Vương gia quen biết sớm hơn, lúc đó hai người, một người là Vương gia nhàn rỗi, một người là giáo uý hộ thương, cảm tình khi ấy chỉ có thể là thuần túy và chân thành tha thiết hơn mà thôi.
Đây là một loại… phát hiện có khả năng xuất hiện không lớn trong hồ sơ, nội vệ Phượng Sào cường đại đến đâu, cũng không thể bắt và phân tích được quan hệ “chân tình thật lòng” giữa Nhiếp Chính Vương Đại Yến và Hoàng đế Đại Yến.