Thế tử, ở đây?
Trước mắt, nếu đã thành công mở đầu, sẽ không sợ người Sở phản bội, cho nên, cũng không cần lo lắng người Sở biết thế tử Vương phủ, thật ra đang ở bên cạnh Vương gia.
Trịnh Phàm duỗi tay, ôm bả vai của nhi tử. Nhi tử theo bản năng muốn phản kháng, ánh mắt mẹ hơi ngưng lại. Nhi tử từ bỏ phản kháng, bị tình thương của cha bao vây.
- Thuốc.
Trịnh Lâm lấy ra một hộp sắt của Thiên Thiên ca truyền cho hắn từ cổ tay áo, mở ra.
Cũng thời khắc đó, cùng mở ra, còn có cửa thành Tĩnh Hải thành, muôn vàn thiết kỵ đang nối đuôi nhau tiến vào!
Trịnh Lâm lấy ra một cây thuốc, đưa đến bên miệng Trịnh Phàm, Trịnh Phàm ngậm lấy nó.
Trịnh Lâm lấy mồi lửa ra, phía đông cửa thành, các kỵ sĩ của quân Yến đốt đuốc, bắt đầu chém giết những binh lính cùng với người Càn dám đến ngăn cảm khi thấy được tình huống không ổn.
Tiếng la, tiếng hét thảm thiết, gần như đã từ thành đông dần dần truyền vào đây.
Trịnh Lâm vừa mới chuẩn bị đưa mồi lửa lên giúp cha mình châm thuốc, lại thấy cha mình duỗi tay lấy thuốc xuống, kẹp ở trong tay. Một tay khác của Vương gia nhẹ nhàng vỗ bả vai của nhi tử, hỏi:
- Nhi tử, biết lửa nên châm thuốc lúc nào là thích hợp nhất không?
Lúc này,các kỵ sĩ tiên phong do Thiên Thiên lãnh quân đã dẫn đầu đã liều chết xông tới đây, điều đầu tiên bọn họ vào thành là đi đến chỗ Vương gia, bảo vệ Vương gia nhà mình.
Toàn bộ ngắm hoa lâu, hoàn toàn chìm vào hoảng loạn.
Ánh đèn màu mất đi một mảnh, ngọn lửa phối hợp với tiếng thét chói tai, nổi lên bốn phía.
Khóe miệng Vương gia lộ ra ý cười, duỗi tay, túm tới một cái đèn màu treo trên lan can trước người, dùng vật dễ cháy châm ở bên trong, châm thuốc. Lại tuỳ ý ném chiếc đèn màu trong tay xuống, nói:
- Khói lửa Liên Thành.
Thiên Thiên đi vào thưởng hoa lâu, Phúc Vương Triệu Nguyên Niên cũng mặc một bộ giáp giống vậy, theo sát sau đó.
Lúc trước tòa lâu này tinh xảo bao nhiêu, hiện tại lại hỗn độn và dơ bẩn bấy nhiêu.
Đẹp và xấu, rất nhiều lúc chỉ cách nhau một đường. Gần cả ngày nay, Vương gia ở trên lầu nhã gian, thưởng thức phong tình thuộc về Giang Nam, mà chờ đến khi Thiên Thiên tiến vào, nơi này đã ngập tràn tiếng thét chói tai của nữ tử cùng với một đám người quần áo xộc xệch kinh hoảng chạy ra từ trong phòng.
Tài tử phong lưu, khăn quạt lông vũ các thứ, cơ bản cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể dâm loạn, bởi vì sau khi bỏ đi lớp quần áo, hoặc là bụng phệ, hoặc chính là cả người xương sườn và râu ria.
Thế nhưng, dù sao Thiên Thiên cùng khác với “cha” của hắn, ít nhất, ở trong đầu Thiên Thiên, cũng không có cái thứ phong tình “mơ màng” ở Giang Nam.
Hắn được sinh ra trong vương phủ, lớn lên trong quân doanh, ở một mức độ nhất định, có thể nói là đại biểu cho tâm lý phổ biến của một đám binh lính tuổi trẻ ở Tấn Đông.
Mười mấy năm trước, người Càn mắng người Yến man rợ, người Yến thì mắng người Càn thối nát.
Mà với mười mấy năm sau, Đại Yến thường xuyên xảy ra tranh chấp với đối ngoại, phần lớn đều kết thúc bằng đại thắng, thu hoạch trên chiến trường không chỉ có dân cư, tài phú, thổ địa, lương thực, còn có cả… tự tin.
Người, không, không quan tâm là người, yêu, thú hay là sinh linh, bản chất căn bản nhất là hâm mộ kẻ mạnh.
Võ công không mạnh, cho dù phong cảnh văn hoa có rực rỡ đến mấy, người ở bên ngoài nhìn vào, chung quy cũng chỉ là cái gối thêu hoa, thậm chí còn là chê cười.
Hơn nữa, ngay từ thời Tuyết Hải Quan, ở bên Tấn Đông, mặc dù Đại Yến mở khoa cử, nhưng ở Tấn Đông vẫn chưa chịu phối hợp, từng năm này sang năm khác, bồi dưỡng ra không phải hạt giống quân đội chính là bách công, dưới sự thịnh hành của chủ nghĩa thực dụng, tạo ra lớp ngăn cách giữa văn hoá ở Tấn Đông và cao phong Càn Quốc, đại diện cho văn hoá của Chư Hạ.
Không thể nói Tấn Đông đủ tiên tiến và ưu tú, bất luận chuyện gì đều sẽ không tồn tại một mặt tuyệt đối, nhưng hiện giờ sự thật được tạo ra chính là. Bao gồm cả Thiên Thiên, cùng với những giáp sĩ Tấn Đông ở phía sau hắn đang nhảy vào thưởng hoa lâu, đối với những văn nhân này, những “vật hiếm lạ” và “vật tinh xảo” chẳng hạn như bức tranh cuộn tròn được treo ở trong lâu, căn bản không có cảm giác gì.
Tất cả những thứ hoa hòe loè loẹt này, giống y như những bài hát của người Sở, không chỉ không cảm thấy hay, mà còn như đang xem “xiếc khỉ”.
Mà loại tâm tính này, ít nhất vào mười mấy năm trước đã không tồn tại trước khi Trịnh Phàm bộc lộ tài năng với Đại Yến.
Khi đó mùi vị “văn phong” của các văn nhân đất Tấn rất hay, lúc ấy người Yến, cũng để người Càn đến tu sửa một tòa hậu viên cung ngoài kinh thành cho Hoàng đế ghé thăm.
Vốn là, bất luận Trịnh Phàm hay người mù, đối với sự thay đổi này cũng không phát hiện.
Nhưng giờ phút này, đứng ở trên tòa nhà cao tầng, nhìn giáp sĩ nhà mình bên dưới đang xông vào cùng với hoàn cảnh lúc trước tạo ra cảm giác chấn động mãnh liệt, Vương gia gảy tàn thuốc, khẽ nhíu mày.
Tạ Ngọc An vẫn luôn “xem mặt đoán ý”, hắn chủ động cử người dựng thang, chú ý tới cái này, lập tức nói:
- Vật tinh xảo sẽ không bị đổ ngã, cũng may, sau này có thể tùy thời mà nắn nót và định hình lại.
Tạ Ngọc An là một người thông minh, ở rất nhiều thời điểm người thông minh đều có vẻ cao lãnh không hợp đàn. Nhưng không có nghĩa là hắn không thể nhìn mặt đoán ý, chẳng qua trước kia người ta lười, không thèm làm mà thôi.
Thế nhưng, khi thật sự cần, hắn có thể “liếm” đến mức chuyên nghiệp và ưu tú hơn bất kỳ kẻ nào.
Ví dụ như Tạ Ngọc An biết rõ, ở bên ngoài vị Nhiếp Chính Vương Đại Yến nổi tiếng với hung danh hiển hách, thật ra trong xương cốt, còn có tình thú “gió đêm tế liễu”. Cho nên thấy tình cảnh như thế này, hắn không trực tiếp ca tụng “Vương gia uy vũ” và “binh mã Vương gia hùng tráng”, mà là dựa theo tính tình Vương gia đáp lời.