Nhưng sau khi nghe thấy lời này, Vương gia lại lắc đầu, không giống trả lời Tạ Ngọc An, giống như đang lầm bầm lầu bầu hơn:
- Không phải bởi vì dã man mà tạo ra quân đoàn tuyệt đối, mà là bởi vì quân đoàn tuyệt đối, tất nhiên sẽ có dã man.
Trịnh Lâm đứng bên cạnh, nghe lời này của cha mình, không nhịn được trợn trắng mắt. A, lại bắt đầu rồi.
Có điều, khi Trịnh Lâm nhìn về phía Tạ Ngọc An, lại phát hiện vẻ mặt của Tạ Ngọc An xuất hiện sự cứng đờ.
Trịnh Lâm tin đây không phải giả vờ, bởi vì mấy ngày nay, hắn chính mắt nhìn thấy vị Thiên Lý Câu Tạ gia này hết lần này đến lần khác nịnh nọt trước mặt cha mình, đẳng cấp rất cao, hắn sẽ không dùng nét đông cứng trực tiếp này để tô đậm làm nổi bật đâu.
Cho nên…
Là mình không nghe hiểu lời này?
- Vương gia nhìn xa trông rộng, tiểu tử, bội phục.
Tạ Ngọc An nói từ tận đáy lòng.
Bởi vì hắn nghe nói, vị Vương gia Đại Yến này đã không còn giới hạn trong việc chinh phục… Mà là đang suy nghĩ, làm sao chinh phục để tự thống trị.
Loại tư duy cao cấp và có chiều sâu này, khiến cho Tạ Ngọc An không thể không tâm sinh tán phục vào lúc này. Bởi vì nó đã vượt qua một vị tướng lãnh ưu tú, một chủ soái giỏi giang… Thậm chí là một Hoàng đế xuất sắc.
Thế nhưng, Vương gia lập tức điều chỉnh cảm xúc của mình, hắn mỉm cười, nhìn rất nhiều cuộn thơ được treo trên lan can nhã gian.
- Lúc trước Cô còn trêu chọc người ta, đang ở thanh lâu mà chí lại ở sa trường, đến đây rồi, Cô vậy mà cũng phạm vào vấn đề như vậy.”
Tại thanh lâu cao cấp nhất Tĩnh Hải thành này, nhìn trai lẫn gái quần áo rách rưới hoảng loạn bên dưới, vậy mà bản thân cũng có thể thuận thế suy nghĩ về sự ổn định, hoà bình lâu dài cùng với văn hóa và nhận thức của toàn bộ Chư Hạ trong tương lai.
Tứ Nương cười nói:
- Đây không phải chuyện rất bình thường sao?
Nói xong, Tứ Nương tiếp tục duỗi tay thưởng thức chòn râu của Vương gia.
- Toàn bộ thiên hạ, Thiên Đạo cần nhất, không phải là sau núi Càn Quốc, cũng không phải là thiên hổ sơn hay là tế đàn cánh đồng tuyết, vu tế của Sở Quốc, càng không phải là Khâm Thiên Giám. Mà là nơi này. Phải biết rằng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu nam nhân ở đây thành Phật nhập thánh.
- Ha ha ha ha ha.
Vương gia phá lên cười.
Tạ Ngọc An đứng bên cạnh hàm súc không nói lời nào.
Vương phi và Vương gia đang đùa với nhau, hắn không thể gia nhập.
Giờ phút này, ở phía dưới, Thiên Thiên đi đến trước mặt hoa khôi, quần áo hoa khôi đẹp nhất, cũng quý giá nhất, thị nữ vây bên cạnh cũng nhiều nhất.
Đối mặt với tướng quân Ngân Giáp tuổi trẻ này, hoa khôi thu liễm vẻ kinh hoảng trên mặt mình, quỳ xuống, thanh thuý nói:
- Tiểu nữ Tố Tố, cảm ơn tướng quân đã cứu giúp.
Bình thường mà nói, khác nhân trong hồng màn, phần lớn thời gian không có các tỷ muội nào có tiền, thứ hai… thật ra cũng không có tỷ muội nào có kiến thức.
Phản ứng của hoa khôi, có thể nói là cực nhanh.
Thiên Thiên nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ suy tư.
Thế nhưng, Thiên Thiên còn chưa nói gì cả, lập tức đi ngang qua người này.
Hoa khôi định nói chút gì đó, ít nhất nàng biết rõ, dưới sự hỗn loạn bất ngờ, vị tướng lãnh Ngân Giáp này lại bảo vệ an toàn của mình.
Nhưng giáp sĩ bên cạnh Thiên Thiên lập tức hoành đao, ngăn cản nàng.
Thiên Thiên cũng không quay đầu lại, mà bắt đầu lên lầu, đùa à, mặc dù Thiên Thiên là nhi tử được cha thương yêu nhất, theo lý thuyết sẽ hiếu thuận với cha cũng là điều hiển nhiên. Nhưng Thiên Thiên cũng không hiếu thảo ngu đến mức biết rõ đại nương đang ở bên cạnh cha, lại đưa nữ nhân về cho cha.
- Phụ soái, bản bộ của mạt tướng và bộ của Niên Nghiêu đã vào thành, đang bắt đầu đánh sập cửa thành và kho vũ khí, kho lương.
- Được rồi.
Vương gia gật gật đầu, tiện đà xoay người nói với mọi người trong nhã gian:
- Đợi ở đây một ngày, rốt cuộc có thể đi ra ngoài hít thở không khí.
Tứ Nương hỏi:
- Chủ thượng, đổi mãng bào không?
Vương gia xua tay, nói:
- Cũng không phải vào kinh thành, một Tĩnh Hải thành mà thôi, lười đến mức không muốn tốn công phu này.
Vương gia duỗi tay, thế tử điện hạ nhìn thoáng qua mẫu thân của mình, đưa bàn tay qua.
Phụ tử hai người dắt tay nhau, Vương gia nhìn về phía Thiên Thiên, nói:
- Thiên ca ca của ngươi đã trưởng thành, dắt tay hắn không thích hợp.
Thiên Thiên cười.
Hắn còn nhớ năm đó, phụ thân dẫn theo mình xuất chinh, thích ôm mình cùng ngồi ở trên lưng Tỳ Hưu.
Hiện tại lại nhìn thấy phụ thân nắm tay em trai, cảng tượng này khiến cho Thiên Thiên nhìn đến mức ấm áp trong lòng.
Trịnh Lâm hơi bĩu môi, nếu ca không trưởng thành như thế, ngươi còn lười dắt ta có phải không?
Nếu không phải mẫu thân đang nhìn ở phía sau, ta để ngươi dắt, ta mà để ngươi dắt!
Thế nhưng, nghiêm túc mà nói, Trịnh Lâm vẫn rất ngoan, một là bởi vì gần đây mẫu thân vẫn luôn tìm lý do đánh gãy chân hắn. Thứ hai là hắn biết rõ, cha nuôi cũng ở đây, hắn rất phản cảm với trường hợp hắn với thân phận thế tử công khai không phối hợp.
Cho nên, bất luận như thế nào, Trịnh Lâm phải phối hợp diễn xong màn phụ từ tử hiếu này.
Song, chờ đi đến khi đi xuống lầu, thấy hoa khôi bị giáp sĩ ngăn cản, Trịnh Lâm nhỏ giọng nói:
- Không nhận nàng sao, ngài đã nhìn chằm chằm nàng nửa ngày.
Vương gia không tức giận, ngược lại lời nói còn thấm thía giáo dục nói:
- Nữ nhân ở Càn Quốc, tốt nhất đừng đụng vào, Ngân Giáp vệ của người Càn, am hiểu nhất chính là tặng lão bà.
Trịnh Lâm nói:
- Có mẫu thân thay ngài trấn cửa ải, Ngân Giáp vệ có là cái thá gì?
- Người đã đến trung niên.
Vương gia cảm khái nói.