Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2870 - Chương 2870. Không Có Hy Vọng

Chương 2870. Không có hy vọng
Chương 2870. Không có hy vọng

Giờ phút này, Trịnh Phàm mới nhận ra, mình dường như vẫn luôn đi vào một sự hiểu lần, đám người mù vào lúc Trịnh Lâm vừa mới sinh ra năm đó, phong ấn lực lượng này, nói rằng là lo lắng Trịnh Lâm sẽ không thể khống chế được chính mình biến thành một con “dã thú”.

Có thể, đám người mù coi trọng, không chỉ là cái gọi huyết thống, mà còn là trí tuệ.

Nhiếp Chính Vương Đại Yến, suy cho cùng cũng không có thoát khỏi một nhân vật và bản năng của “lão phụ thân”. Hắn nhìn về phía Tạ Ngọc An bên cạnh, hỏi:

- Như thế nào?

Nhãi con trong nhà ngâm thơ cổ, phải lôi ra trưng bày trước mặt thân bằng hảo hữu. Huống chi, nhi tử nhà mình mới vừa nói, chính là bình quốc sách, mặc dù có chút non nớt, quá mức chú trọng kỹ thuật, nhưng ngươi hãy xem tuổi tác của hắn đi!

So với người cha như Vương gia, nội tâm của Tạ Ngọc An vô cùng chấn động, bởi vì vị thế tử điện hạ này, sau khi dịch dung thường xuyên bưng trà rót nước cho mình ở trong soái trướng, tiếp xúc với nhau gần như mỗi ngày, mà hắn lại không hề phát hiện.

Hơn nữa lời nói lúc trước, Tạ Ngọc An không tin đây là một sự bố trí tốt, một là Vương gia không có lý do để lừa gạt khi khoe khoang đứa con trai đã làm, hai là có thể lấy tôn sư của thế tử để che giấu cẩn thận như vậy, đứa nhỏ này, vốn là không giống bình thường.

- Vương gia, nếu bệ hạ nhà ta có thể sớm quen thuộc và nhận ra cháu ngoại trai này, sợ là…

- Sợ sẽ không đánh?

Trịnh Phàm cười hỏi.

Tạ Ngọc An lắc đầu, nói:

- Sợ sẽ đánh từ lâu, bởi vì chờ đợi, mới là không có hy vọng.

- Ha ha.

Ở phía trước, tạo kiếm sư “tai thính mắt tinh” quay đầu lại, nhìn về phía này, hô:

- Thế tử điện hạ có cần một bội kiếm không?

Trịnh Lâm trả lời:

- Ta thích rìu.

- Thật trùng hợp, thứ mà đời này ta am hiểu nhất, chính là chế tạo rìu.”

Tạo rìu sư Sở Quốc nói như thế.

- Nguyên Niên.

Trịnh Phàm gọi.

Triệu Nguyên Niên giật mình một cái, hắn ở trên lưng ngựa theo bản năng hành lễ, sau đó thân thể loạng choạng, may mà Kiếm Thánh bên cạnh duỗi tay phóng thích ra một luồng khí kình đỡ lấy, nếu không hắn sẽ té xuống ngựa.

Trịnh Lâm thở dài, đáng đời sư phụ bị chính cha mình “ăn” nhiều năm như vậy,

Không nhìn ra “nghĩa huynh” này của mình, là cố ý muốn ngã như chó gặm bùn để làm cảnh tượng trải chăn kế tiếp hay sao, ngài đỡ làm gì?

Kiếm Thánh cũng không biết, mình vừa rồi bị đệ tử đắc ý của mình xem thường.

Triệu Nguyên Niên không ngã được cũng không nhăn mặt, có chút xấu hổ vặn vẹo thân thể của mình, nói:

- Vương gia, ti chức ở đây!

- Nhi tử của ta nói, muốn để người làm quan gia, ngươi có làm hay không?

Triệu Nguyên Niên nuốt ngụm nước miếng, hít sâu một hơi, không có phỏng đoán, không có cự tuyệt, hắn không có tư cách, tam gián tam đẩy, cho nên nói thẳng:

- Thế tử điện hạ để ta làm, coi như ta nghe thế tử điện hạ!

Trịnh Phàm thít chặt dây cương, Tỳ Hưu dừng bước. Ngay sau đó, toàn bộ đội ngũ, đồng loạt đình chỉ.

Trịnh Phàm duỗi tay vung lên, nói:

- Còn không bái kiến quan gia.

Trong lúc nhất thời, Cẩm Y vệ, cùng với Tạ Ngọc An, tạo kiếm sư, đồng loạt hô lên nói:

- Bái kiến quan gia Càn Quốc!

- Bái kiến quan gia Càn Quốc!

Triệu Nguyên Niên… À không, Triệu quan gia đỏ mặt, hắn nhanh chóng xoay người xuống ngựa, nhanh chóng đi đến trước mặt Tỳ Hưu Trịnh Phàm, quỳ xuống, trán áp gạch xanh, đôi tay mở ra dán lên mặt đất, lấy cách cúi rạp đầu xuống hét lớn:

- Quan gia hạ Càn, bái kiến Nhiếp Chính Vương Đại Yến điện hạ, Vương gia vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!

Vương gia duỗi tay, bắt lấy tay phải nhi tử nhà mình, giúp nâng lên. Trịnh Lâm cảm thấy, một màn này cùng với màn châm thuốc ở thưởng hoa lâu lúc trước, có hiệu quả như nhau.

Nhưng cuối cùng vẫn là nhìn mặt Phúc Vương phi, Trịnh Lâm lựa chọn tiếp tục phối hợp, nói:

- Bình thân.

- Quan gia, đường may này nên sửa lại lần nữa.

- Không cần, ta cảm thấy khá tốt.

- Quan gia, ngài phải xưng trẫm, nên sửa đổi nó.

- Ha ha, ta sợ lúc cần lại không sửa được.

Triệu Nguyên Niên vừa cởi long bào trên người xuống vừa nói:

- Triệu công công, không lo lắng sao?

Triệu Thành nghe vậy, lập tức quỳ xuống:

- Thỉnh quan gia ban tên cho nô tài.

Triệu Thành, người Sở Quốc. Năm đó khi Trịnh Phàm nhập Sở cướp công chúa, Triệu Thành bị lôi vào trong đó, sau này vung đao từ cung, lên trên con thuyền này.

Trong một khoảng thời gian dài, hắn thật sự là tâm phúc của Hùng Lệ Tinh ở trong vương phủ, sau đó lại có một đoạn thời gian khi Thái Tử tiến vào vương phủ, hắn thay Tiểu Trương công công trở thành người hầu bên cạnh Thái Tử.

Có điều, khi Thái Tử Cơ Truyền Nghiệp về kinh, Triệu Thành vốn có thể được dẫn về theo, hắn từ chối, tiếp tục ở tại vương phủ.

Hiện tại, Phúc Vương Triệu Nguyên Niên ở Tĩnh Hải của Giang Nam xưng đế, cũng gọi là “căng đế”, Triệu Thành lại được sắp xếp ở bên cạnh Triệu Nguyên Niên.

Mấy năm nay, mặc dù phúc vương phủ ở Phụng Tân Thành, nhưng trong vương phủ có nô bộc có hạ nhân nhưng lại không có hoạn quan.

Ban đầu, theo quy định, phúc vương phủ có thể có tư cách sử dụng hoạn quan, ví dụ như bất luận là Tấn Vương phủ ở kinh thành hay là thân vương phủ ở Dĩnh Đô Thành, đều có thái giám ở đó, hơn nữa bổng lộc của bọn họ cũng vào công.

Nhưng bởi vì trong phủ Nhiếp Chính Vương không có thái giám, cho nên, phúc vương phủ ở cùng một thành, sao dám vượt mặt phủ Nhiếp Chính Vương chứ?

Đương nhiên, nhìn từ một góc độ khách…

Lần này Vương gia nhập Càn, nếu nói dẫn theo Triệu Nguyên Niên là trùng hợp, như vậy, một mình “hoạn quan” duy nhất trong vương phủ cũng dẫn theo, đây thật sự không thể dùng “vừa khéo” và “vô ý” để giải thích.

Hết chương 2870.
Bình Luận (0)
Comment