Tất cả mọi thứ, thật ra đã nằm trong kế hoạch của Vương gia từ lâu.
- Ban tên?
Triệu Nguyên Niên sửng sốt.
- Ở trước mặt quan gia, nô tài sao xứng với họ Triệu?
Càn Quốc không phải không có người ngoài hoàng tộc mang họ Triệu, còn có rất nhiều là đằng khác.
Một là bởi vì ba họ Cơ, Hùng, Ngu vốn là đại thị tộc ở Đại Hạ trước khi tam hầu khai biên, mà sau khi tam hầu khai biên, tam hầu kiến quốc, cho nên ở Yến Tấn Sở, sự khác nhau của các dòng họ hoàng tộc vẫn rất cao, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ba cái họ này có thể tự xưng là “huyết mạch của trời”, chẳng qua có chút khả năng đã mờ nhạt trong biển người từ lâu.
Ví dụ như năm đó Kiếm Thánh và đệ đệ này, khi còn nhỏ cuộc sống của hai anh em có thể nói là vô cùng gian nan, nhưng bọn họ vẫn mang họ quốc.
Thứ hai, Đại Càn lập quốc vốn đã khá trễ, mặc dù tự bịa đặt lịch sử, làm ra cái gì mà “bốn hầu khai biên”, niên đại vẫn không đủ, cho dù kiêng kỵ như thế nào, cũng không thể làm người vốn mang họ Triệu sửa họ lại.
Nhưng mặc kệ thế nào, là một thái giám, dám ở trước mặt quan gia mang “họ Triệu”, quả thật không ổn.
Nhưng mà, sao Triệu Nguyên Niên dám để Triệu Thành sửa họ?
Chức quan gia này của hắn rốt cuộc như thế nào, hắn vô cùng rõ ràng, hắn cũng biết sứ mệnh và tác dụng của mình là gì. Còn nữa, mặc dù Triệu Thành là một hoạn quan, nhưng hắn vào vương phủ còn sớm hơn mình.
- Triệu công công, tình huống của trẫm như thế nào, ngươi cũng biết rõ, chúng ta đều là người của vương phủ, không cần so đo những việc nhỏ không đáng kể này. Hai người chúng ta, cứ tự nhiên làm việc, vì đại kế của Vương gia mà góp một viên gạch.
- Nô tài hiểu rõ, nô tài hiểu rõ.
Triệu Thành xếp long bào của Triệu Nguyên Niên lại, đưa đến trước mặt nữ tử ở phía sau bình phong bên cạnh. Khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, lại rất lương thiện, nàng là muội muội của Triệu Thành, được Hùng Lệ Tinh ban tên Triệu Tân Nương.
- Ở đây, lại sửa lần nữa, mau lên, đại điển khai quốc sắp bắt đầu rồi.
Triệu Thành nói.
- Muội tử đã hiểu, ca ca yên tâm.
Tân Nương nhận lấy long bào, bắt đầu chỉnh sửa.
Ngay sau đó, Triệu Thành đi ra trước, bưng nước trà tới cho Triệu Nguyên Niên.
Triệu Nguyên Niên ngồi ở trên ghế, trong tay cầm tách trà, cười ha ha nói:
- Có chút khẩn trương.
Triệu Thành hơi mỉm cười, nói:
- Quan gia từ từ sẽ quen thôi.
- Triệu công công, trẫm hỏi ngươi, chức quan gia này của trẫm, đến cùng có thể làm bao lâu?
- Đương nhiên sẽ rất lâu, thiên thu vạn đại.
Triệu Thành lập tức trả lời.
- Aiz, chúng ta là người một nhà, có cái gì không thể nói thẳng chứ? Ta nói Triệu công công, có thể đừng như vậy có được không, làm cho lòng ta không dễ chịu. Nói trắng ra, mạng này của ta đều dựa vào mối quan hệ giữa mẫu thân ta và Vương gia mà giữ được, vị trí này của ta cũng bởi vì một tay mẫu thân ta mang tình cảm kiếm được từ thế tử đổi lấy. Sao ta có thể thật sự có tâm tư xưng cô đạo quả, ngươi lại tâng bốc ta như thế, thật sự không sợ ta bay đi, sau đó…
Triệu Nguyên Niên cúi cằm xuống, ý là ngươi hiểu rõ.
Triệu Thành nói:
- Ý của quan gia, nô tài đương nhiên hiểu rõ, nhưng quan gia có từng nghĩ tới, long ỷ này, từ xưa đến nay, ngồi lên là có thể một bước lên trời, lui ra…
Triệu Nguyên Niên nói tiếp:
- Ngồi lên trên, bước chân trước. Đi xuống dưới, quay đầu trước.
- Quan gia cảm thấy mình sẽ bất trung với Vương gia sao?
- Sao có thể.” Triệu Nguyên Niên lập tức phủ nhận,
- Đời này của ta xem như bị Vương gia thu thập từ trên xuống dưới tưd trong ra ngoài, mặt khác, lại nhìn thế tử điện hạ… lời của vị Thiên Lý Câu của Tạ gia ngày ấy, ngươi có nghe không? Điều đó có nghĩa gì? Đó là thừa nhận.
Nền tảng lập quốc, người thừa kế, người nối nghiệp, tác dụng của chúng nó nằm ở chỗ này, và họ có thể duy trì sự ổn định lâu dài của một đoàn thể ở một mức độ lớn.
Triệu Thành nói:
- Nếu quan gia ngài không có tâm thứ hai với Vương gia, thì tại sao Vương gia phải khiến đầu của quan gia ngài rơi xuống chứ?
- Đó là đương nhiên.
Triệu Nguyên Niên nói năng có khí phách. Hắn…… Chính là nghĩa huynh được thế tử điện hạ gọi qua!
Tuy rằng quan hệ của mẫu phi hắn và Vương gia, thế nhân đều biết. Nhưng Triệu Nguyên Niên ở bên ngoài, cũng không dám gọi Vương gia là “phụ thân” hay là “nghĩa phụ” của mình, đương nhiên càng không dám chủ động tự xưng “vi huynh” ở trước mặt thế tử. Thế nhưng, thế tử gọi hắn là “nghĩa huynh”, tư vị ấy quả thực tê dại đến tận xương tủy, làm cho cả người bay tới trên mây, dư vị hiện tại còn cảm thấy có chút lâng lâng.
- Vậy khi lui ra khỏi long ỷ này, quan gia ngài có thể giống như Hoàng đế Sở Quốc, trở thành quốc chủ… hoặc là giống như thân vương phủ vậy, có đất phong của mình, lui một vạn bước, ít nhất cũng có thể giống như Tấn Vương phủ, nhận được một sự thừa kế. Hơn nữa, không phải Phúc Vương thừa kế võng thế, mà là… Càn Vương.
Phúc Vương và Càn Vương, nhìn như giống nhau, thật ra lại khác nhau rất lớn, lấy thân phận Càn Vương thừa kế võng thế, có thể truyền thừa cho toàn bộ cành cây của Càn Quốc, trong này khác nhau, giống như Tông Thất hầu gia và Quân Công hầu gia.
- Vẫn là ngươi hiểu rõ.
Triệu Nguyên Niên tán thưởng nói.
- Thật ra trong lòng quan gia cũng giống như gương sáng.
Triệu Thành cười ha ha trả lời.
Triệu Nguyên Niên nghiêng thân thể, nhìn về phía long bào đang được Tân Nương sửa chữa ở phía sau bình phong.
- Kết thông gia đi.” Triệu Nguyên Niên nói.
- Tân nương đã được Vương phi chỉ hôn.
Triệu Thành nhắc nhở nói.
- Ta đi cầu.
Triệu Nguyên Niên nói.