Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2872 - Chương 2872. Phong Ấn, Mở

Chương 2872. Phong ấn, mở
Chương 2872. Phong ấn, mở

- Chuyện này…

Thật ra Triệu Thành không muốn đồng ý lắm.

Hắn rất thương người muội tử này, đương nhiên muốn tìm một người trong sạch, người trong sạch ở đây không phải đại phú đại quý, ít nhất, muội tử nhà mình cũng phải là chính thất chứ?

Triệu Nguyên Niên nhớ tới, cười mắng:

- Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta cầu cho tiểu tử nhà ta, để ta đi hoà giải với mẫu phi.

- Vậy nô tài, cảm tạ long ân của quan gia.

Ngày nay, người ta sinh con tương đối sớm, bên cạnh công tử bình thường không thiếu nữ hầu, dùng tiêu chuẩn của đời sau, ví dụ về việc làm cha khi còn nhỏ có thể nói là chỗ nào cũng có.

Cho nên, mặc dù tuổi của Phúc Vương phi lớn hơn Trịnh Phàm không bao nhiêu, nhưng nàng đã sớm làm nãi nãi.

Đương nhiên, ở đây còn có một nguyên nhân chính là bởi vì nguyên nhân khách quan của Trịnh Phàm năm đó, con nối dõi rất khó khăn, vốn đã tương đối trễ.

Hiện giờ, Triệu Nguyên Niên là “quan gia”, muội tử của mình gả cho nhi tử của Triệu Nguyên Niên, đó chính là Thái Tử Phi…

Triệu Thành cảm thấy, đây là một điểm cực tốt.

Thật ra, bất luận hắn hay là Triệu Nguyên Niên, đều rất có dã tâm làm chủ, nhưng ở dưới vương phủ, dã tâm của bọn họ có vẻ rất thuần tuý. Đôi khi, dã tâm có giới hạn, ngược lại có thể bảo đảm cho tính năng động chủ quan.

- Quan gia, ca, sửa xong rồi.

Triệu Thành lập tức đi tới, nhận lấy long bào, lại hầu hạ Triệu Nguyên Niên thay đồ.

Bộ long bào này vốn là do Triệu Nguyên Niên theo áo bào của phiên vương làm ra, nhìn kỹ vẫn có rất nhiều chỗ chẳng ra sao cả, nhưng nhìn từ xa, quả thật là kiểu dáng của long bào quan gia của Càn Quốc.

Sau khi mặc xong một lần nữa, Triệu Nguyên Niên hít sâu một hơi, hỏi:

- Bên ngoài chuẩn bị như thế nào?

- Bẩm quan gia, nô tài đi hỏi một chút.

Triệu Thành vừa chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghĩ tới cái gì đó, cởi bỏ bộ hồng bào hoạn quan trên người mình xuống, lộ ra áo giáp được mặc ở bên trong, nói:

- Quan gia, nô tài lấy áo giáp này tới, ngài mặc bên trong đi.

Lúc trước không định lấy ra, nhưng nghĩ đến muốn liên hôn, hắn lập tức lấy ra, Triệu công công có thể nói là cực kỳ thực tế.

Triệu Nguyên Niên mím môi, không chối từ, nhận lấy áo giáp của Triệu Thành.

Thấy Triệu Thành lại muốn thay áo cho mình một lần nữa, Triệu Nguyên Niên lập tức xua tay nói:

- Ngươi ra ngoài hỏi một chút, ta có thể tự làm.

- Được.

Triệu Thành lập tức đi ra ngoài.

Trong đình ngoại viện, nhìn thấy Vương gia và thế tử đang mặt đối mặt ngồi nói chuyện.

Triệu Thành lập tức dừng chân, chờ. Rất hiển nhiên, các vấn đề của quan gia, cũng không quan trọng.

Ít nhất, ở trong mắt Triệu Thành, hai cha con Vương gia nói chuyện quan trọng hơn.

- Bên ngoài và ở đây, ngươi chọn cái nào?

Trịnh Phàm hỏi nhi tử của mình.

Trịnh Lâm mở miệng nói:

- Ở đây đi, lười ra chỗ kia ngồi.

- Ta còn tưởng rằng ngươi thích phong cảnh bên ngoài.

- Đó là vị trí thích hợp với cha hơn.

Trịnh Phàm gật đầu, đứng lên, dường như lại nghĩ tới điều gì đó, nói:

- À, đúng rồi, chờ lát nữa mẹ ngươi cũng sẽ tới đây.

- Cái gì!

Sắc mặt Trịnh Lâm lập tức thay đổi.

Trịnh Phàm mỉm cười, dáng vẻ như kiểu ngươi nghĩ cái gì ta đều biết rõ.

Vẻ mặt của Trịnh Lâm bắt đầu trở nên âm trầm. Cũng không phải tức giận với ai, mà là cảnh ngứa tay trong dự đoán ban đầu, đang dần dần rời xa chính mình, cho nên cảm thấy không vui.

- Lát nữa cha sẽ dẫn mẹ ngươi ra ngoài.

Trịnh Phàm nói.

Biểu tình trên mặt Trịnh Lâm lập tức hoà hoãn xuống.

- Cha nuôi của ngươi cũng ở lại, người mù, ta cũng dẫn ra ngoài.

Thân thể Trịnh Lâm lập tức ôn hòa, dựa vào trên ghế.

- Không nói lời nào nghĩa là không đồng ý?

- Đồng ý.

Trịnh Lâm lập tức nói.

- Ồ, đó chính là không đồng ý.

- Cảm ơn… Cha.

Trịnh Phàm cười, xua tay, nói:

- Lúc này mới đúng.

Vương gia rời khỏi tòa hành cung này.

Sau khi nhìn thấy Vương gia rời đi, Triệu Thành tiến đến trước mặt thế tử điện hạ, dò hỏi:

- Điện hạ, đúng giờ bắt đầu chưa?

Trịnh Lâm gật đầu, nói:

- Ừm.

Quân Yến, hoặc là gọi liên quân Yến Sở, sau khi nhập Càn chiếm lấy Tĩnh Hải thành, đã không còn tiếp tục tiến hành các hoạt động đại quy mô quân sự nào nữa.

Tuy nói thuận thế chiếm lấy mấy toà phụ cần hạ du và thượng du cùng với các toà thành phụ cận của Tĩnh Hải thành, mở rộng sức ảnh hưởng của quân lực một chút, nhưng vẫn chưa tiếp tục thâm nhập vào Giang Nam Càn Quốc.

Chủ yếu có hai nguyên nhân, về mặt quân sự, lần này Trịnh Phàm tự mình mang năm vạn tinh nhuệ Tấn Đông, còn có ba vạn quân Sở, lại tính thêm những tôi tớ của bộ tộc Người Tang được Tạ gia tập trung, có mười vạn đại quân..

Nhưng mười vạn đại quân, quả thật đã đủ với một thành đầy đất này rồi, nhưng đối với một khu vực, lại có chút không đủ nhìn.

Chia quân tấn công bốn phía, chỉ làm hao tổn thực lực của mình, suy cho cùng, mười vạn đại quân hơn một nửa là “quân đội bạn”, lúc tách ra phối hợp, còn phải đề phòng lẫn nhau, năm cộng năm không hơn mười.

Nếu chỉ đơn thuần là cướp bóc và phá hoại, vì thế mà phân chia ưu thế quân sự của mình, thật sự tham cái nhỏ mất cái lớn.

Thứ hai là về mặt chính trị, dùng danh nghĩa Nhiếp Chính Vương Đại Yến tuyên bố hịch văn tân quân Triệu Nguyên Niên đăng cơ, sức ảnh hưởng này còn lớn hơn đại quân chinh phạt khắp nơi rất nhiều.

Hôm nay, nội quan thân đại tộc của Tĩnh Hải thành cùng với không ít các đại biểu đại tộc ở các nơi khác từ Giang Nam, tụ tập ở một tòa hành cung ngày xưa ở ngoài Tĩnh Hải thành, muốn cử hành đại điển đăng cơ.

Mặt khác, chỉ huy sứ An Hải Trấn Đỗ Thăng, dẫn đầu xuất bộ.

Năm đó Niên Nghiêu xuất quân Sở công Càn, đánh quân lính của Càn tan rã, cuối cùng vẫn là dựa vào Mạnh Công nắm giữ ấn soái, mới ngăn cản Niên Nghiêu.

Hết chương 2872.
Bình Luận (0)
Comment