Vị tướng lãnh này đã giao thủ với Nhiếp Chính Vương ở Miên Châu Thành mười mấy năm trước, am hiểu nhất chính là tác chiến phòng ngự, hắn còn tự quản lý thành lập hệ thống phòng ngự với An Hải Trấn, Môn Hải Trấn và Đông Như Trấn, bị người Càn gọi là tiểu tam biên.
Chẳng qua lúc trước khi quân Yến tiến vào đã đi đường vòng, trực tiếp nhảy qua phòng tuyến này.
Về mặt quân sự mà nói là một loại mạo hiểm lớn, bởi vì phía sau của ngươi nằm trong phạm vi cắt đứt của địch nhân. Mà sở dĩ dám làm tiền đề như vậy, quân Yến có tự tin kia, chỉ cần quân Càn dám tòng quân ra khỏi trấn, sẽ đánh sập hắn ở bên ngoài.
Nhìn từ cục diện hôm nay, tân quân đăng cơ, tuy rằng văn võ không nhiều lắm, nhưng cũng có, ít nhất thể diện căn bản nhất của “ngụy triều đình” đã có chuẩn bị đầy đủ.
Nếu… Thật sự là dáng vẻ này.
…
Trên đài cao, Vương gia ngồi ở trên ghế.
Tứ Nương và người mù chia ra hai bên trái phải.
Dùng thân phận địa vị của hắn hiện giờ, tiếp nhận chỉ huy của người Càn quy phục, có thể nói là cho đủ thể diện, nói chiêu hiền đãi sĩ thì có chút không đủ, hẳn là coi trọng nhân tài.
Cách đó không xa, Đỗ Thăng xuất 800 thân kỵ giục ngựa tiến đến, binh mã bản bộ này, hạ trại cách đây hai mươi dặm.
Nhưng mà, chỉ huy sứ tiến tới, nhưng khi ở trước mặt hắn, lại dừng bước.
Lúc này Lưu Huy tiến lên nói:
- Vương gia, có lẽ là Đỗ chỉ huy còn nghi ngờ, cũng có thể là còn nghĩ… về cái kia một chút, thỉnh cho thần lên khuyết phục hoá giải nghi ngờ trước.
Đỗ Thăng được Lưu Huy gọi tới, đây là công lao thứ nhất của Lưu Huy ở “tân triều”, không, ở trước mặt vương phủ.
Mà động thái Đỗ Thăng ở trong mắt Lưu Huy, đó là cố ý cho mình bậc thang cùng nhau biểu diễn tiết mục cuối cùng, hoa hoa cỗ kiệu được mọi người nâng lên.
Trịnh Phàm nhìn thoáng qua Lưu Huy bên cạnh, mỉm cười. Không nói cho hắn đi, cũng không nói là không cho hắn đi.
Tạ Ngọc An bên cạnh hiểu ý, tiến lên hỏi Lưu Huy:
- Lưu đại nhân.
- Ở đây.
- Ngài ở nơi này, xem ai không vừa mắt, ví dụ như thủ hạ của ngươi, ngươi cảm thấy hắn không phục ngươi hay là không phục tân triều, còn nhớ đến tình cũ Càn Quốc?
- Thủ hạ của ty chức đều trung thành với Vương gia, tuyệt không…
Ánh mắt Tạ Ngọc An trầm xuống. Lưu Huy há miệng thở dốc, nói:
- Vương Nhạc An, hắn, hắn và ta có khoảng cách.
Vương Nhạc An là nguyên phó chỉ huy sứ của Tĩnh Hải thành, khi Lưu Huy mở cửa hiến thành, hắn đã bị Lưu Huy tạm giam trước, chờ sau khi quân Yến vào thành, Vương Nhạc An không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn đầu hàng, nhưng vẫn luôn hùng hổ, đã nhiều ngày uống rượu, không ít lần mắng chửi Lưu Huy là Càn gian, uổng công đọc sách thánh hiền.
- Được, vậy phái hắn đi.
- Vâng.
Quân lệnh hạ xuống, Vương Nhạc An đứng ở dưới không có tư cách đứng trên đài lập tức có chút phát ngốc, nhưng trong phút chốc lại mừng như điên mà dâng lên trong lòng.
Hắn mắng Lưu Huy, phần lớn nguyên nhân là ngươi con mẹ nó muốn đầu hàng người Yến, muốn trói chặt lão tử, làm hại hiện tại lão tử cũng không có lấy một chút cảm giác tồn tại của việc đầu hàng nào. Trước mắt, cơ hội thể hiện cảm giác tồn tại đã tới, Vương Nhạc An còn nghĩ rằng có lẽ thanh danh bên ngoài của mình, đang ở trong lòng Vương. Hoặc là, người Yến cố ý đề bạt mình để cân bằng Lưu Huy.
Cho nên, Vương Nhạc An vui vẻ lĩnh mệnh.
Vương Nhạc An đi rồi, không bao lâu, Vương Nhạc An lại trở về.
Đầu của hắn bị Đỗ Thăng chặt bỏ, phái một thân vệ đưa đến trên bàn chuẩn bị nghi thức chấn nhận đầu hàng.
Lưu Huy sợ tới mức trừng lớn mắt, phát lạnh từ xương sống đến xương cụt.
Nếu lúc trước Vương gia cho hắn đi, hiện tại cái đầu người này, e là của hắn.
Sau khi tên thân vệ của Đỗ Thăng đưa đầu người, còn hô lớn:
- Yến cẩu, khinh Đại Càn ta không còn người sao!
…
- Yến cẩu, thật sự cho rằng người Càn không có tâm huyết sao!
Trong đại điển đăng cơ, người vốn nên tới chúc mừng và nhận chức quan, không ít quan viên cấp thấp và cấp trung ở bản địa Tĩnh Hải thành, học sinh, các hộ vệ chat đại tộc nơi khác tới chúc mừng, cung phụng, cường hào địa phương, thủ lĩnh môn phái… đủ loại không kể xiết, ở trên đại điển “trang nghiêm túc mục” này, phát ra từng trận rống giận.
Lập tức, ba trong mười mãn đường “tân triều từ long chi thần”, rút ra binh khí.
Nơi này, có một số giỏi công phu, nhưng hơn phân nửa trở lên lại không biết võ, nhưng thanh thế này lại vô cùng hùng tráng.
Ngay sau đó, vốn không ít binh lính Càn Quốc tiếp nhận Tĩnh Hải thành, trực tiếp phản bội, đứng về phía bọn họ.
Còn lại có rất nhiều quân Càn, tuy rằng vô tình phản Yến, nhưng ngươi muốn cho bọn họ chiến một trận để bảo vệ vị “tân quân” mới quen này, sợ là không thực tế lắm.
Cho nên trong phút chốc, trong tòa hành cung này, lực lượng người trung nghĩa hoàn toàn phủ đầy “người trung nghĩa”.
Ngày mình “đăng cơ”, vốn cục diện nên “vui vẻ” lại bị quay cuồng như thế này, Triệu Nguyên Niên cũng có chút thất thố. Hắn mặc long bào, hoảng nhưng không vội mà chạy xuống khỏi long ỷ.
Nhưng tốt xấu gì cũng từng bị người của Nhiếp Chính Vương xuất quân áp bức qua vài lần, còn từng đi theo Nhiếp Chính Vương hành quân, mấy năm nay ở Tấn Đông, vẫn luôn làm việc, ít nhất cũng luyện được.
Cho nên tuy hoảng sợ, nhưng vẫn nhớ chạy trước, muốn kéo thế tử điện hạ cùng tránh lui.
Nhưng mà, tuy tay của Triệu Nguyên Niên bắt được cổ tay của Trịnh Lâm, lại không thể túm lấy hắn, ngược lại còn làm mình lảo đảo ngã lăn ra đó,
Đứa nhỏ này, vậy mà có lực mạnh như vậy!
Trịnh Lâm quay đầu, nhìn thoáng qua Triệu Nguyên Niên đang ngã trên mặt đất.