- Mười mấy năm trước, Yến Quốc còn là trạng thái môn phiệt san sát, nói trắng ra nguyên nhân căn bản môn phiệt xuất hiện nằm ở người Yến năm xưa đại chiến quanh năm suốt tháng với người Man, bất đắc dĩ dần dần trao quyền địa phương cho bên dưới. Lúc đó là vì theo đuổi ngăn cản và chống trả có hiệu quả hơn với người Man, nhưng đợi sau khi người Man bị trấn áp, đại môn phiệt do Trấn Bắc Hầu phủ cầm đầu lại gần như đã gần như đào rỗng hơn nửa Yến Quốc, ngược lại khiến Yến Quốc chỉ có Thiết kỵ mạnh mẽ lại không có sức mạnh quốc gia tương đương, cũng không thể tiến hành chinh phạt bên ngoài trong một đoạn thời gian rất dài.
- Lại lấy Tấn Đông chúng ta làm ví dụ, chế độ tiêu hộ của Tấn Đông chúng ta trong thời buổi chiến tranh có thể cố hết sức nuôi càng nhiều tinh binh dưới trạng thái càng tiện nghi, hơn nữa có thể đảm bảo nhuệ khí lúc chiến tranh với bên ngoài của bọn họ. Nhưng một khi kẻ địch xung quanh đều bị đánh gục hết, lại vẫn có thể tiếp tục cướp đoạt ở đâu nữa? Quân công là một loại vinh quang, nhưng nếu như vinh quang không có sự chèo chống ban thưởng cụ thể, cuối cùng vẫn là bèo không rễ.
- Kẻ địch đều đánh gục rồi, cũng không thể người mình đánh người mình đúng không? Hơn nữa một khi thiên hạ ổn định, mười năm, tinh nhuệ bách chiến hiện giờ sắp sửa sẽ rơi vào một loại dáng vẻ ngươi khó có thể tưởng tượng, rất nhanh sẽ biến thành một tầng lớp giống như môn phiệt Yến Quốc năm đó, sĩ đại phu Càn Quốc và quý tộc Sở Quốc bây giờ, vừa gặm hoa màu của Vương phủ vừa dắt chim đi dạo chơi đấu dế, con cháu thế hệ sau thậm chí ngay cả ngựa cũng có thể không cưỡi được, càng đừng nói cưỡi ngựa bắn cung.
Trịnh Lâm nhìn Trịnh Phàm, nói:
- Ta vẫn là không quá tin.
- Đương nhiên là có biện pháp thử làm chậm lại sự sa đọa của nó, ví dụ như tiếp tục không ngừng tìm kiếm đối thủ mới ở bên ngoài, nhưng lúc đó chiến tranh không còn là ích lợi, mà là một loại gánh nặng rồi. Đây chính là di chứng của việc tự tin mù quáng về vũ lực, giống như dùng bí pháp để thúc đẩy tiềm năng vậy, sau mạnh mẽ và bành trướng ngắn ngủi, rất nhanh sẽ rơi vào suy yếu. Thiên hạ này, cha ngươi đã đánh một nửa, cho nên dù là nghĩ từ góc độ nào, cha ngươi đều không hy vọng nó lại lập tức sụp đổ. Trừ khi những năm tiếp theo ngươi không ngừng giành được thành tích chói mắt, hào quang ngang hàng với cha ngươi, nếu không cho dù cho ngươi vị trí này, ngươi cũng rất khó động đao với cục diện này.
- Đừng xem từng người bọn họ quỳ rạp dưới chân ngươi, thành khẩn gọi ngươi Thế tử điện hạ vạn tuế, thực ra một nửa là nể mặt cha ngươi, nửa còn lại thì nể ngươi là con trai ta, sau khi ngươi kế vị, bọn họ và cả con cháu của bọn họ cũng có thể tiếp tục sống cuộc sống tiêu hộ. Cho nên, cha ngươi không thể không bắt đầu cân nhắc trước, vào lúc thích hợp, tốt nhất làm sớm chút, sửa hết thứ nên sửa, trọng trách của ngươi có thể nhỏ hơn rất nhiều, cục diện của thiên hạ này cũng có thể cố hết sức duy trì lâu dài chút.
Nói xong những điều này, Trịnh Phàm lại bê cốc trà lên, Triệu Nguyên Niên đứng dậy, rất cung kính bái phục.
- Thực ra, ta không đặc biệt thấy hứng thú với vị trí Thế tử này.
Trịnh Lâm nói.
- Ngươi có người nhà cần phải bảo vệ, nên ngươi cần nó. Thực ra ngươi cũng không cần có áp lực lớn quá, cũng không cần cảm thấy nó là một loại gánh nặng, cứ coi như đây là một phần trải nghiệm cuộc đời, dù sao giang hồ đi lâu rồi cũng sẽ chán, người Dã làm lâu rồi cũng sẽ khô khan. Tốt nhất cái gì cũng đều thử, cũng đều thật sự nếm, cuộc đời như vậy mới viên mãn.
- Ta ngược lại hy vọng đời này ngươi có thể vui vẻ, nhưng đổi câu nói khác, trên đời này đâu có vui vẻ tuyệt đối. Ví dụ như ngươi có một ngày làm đệ nhất giang hồ, cường giả đế nhất thiên hạ, nhưng một tên vô dùng như điểm tâm lại không đánh nhau với ngươi, ngược lại gọi mấy nghìn Thiết kỵ đến vây đánh ngươi, ngươi có tức không?
Trịnh Phàm nhìn cha già nhà mình, câu này nói thế nào cũng cảm thấy cha già nhà mình đang ám chỉ bản thân hắn.
- Ngươi hỏi những cường giả chết trong tay cha ngươi kia xem, bọn họ có tức không? Lại hỏi sư phụ tạo kiếm kia xem, bị một câu nói của ta gọi tới đứng gác bên cạnh ta, hắn có tức không?
……
- Nói ngươi rồi.
- Ta không tức.
Tạo Kiếm Sư nói.
Kiếm Thánh cười nói:
- Ta không tin.
- Gặp được đồ đệ của ta rồi, ta vui lắm.
- Mặt đâu?
- Điều này giống như tạo kiếm vậy, có theo đuổi mới có ý nghĩa, hơn nữa ta biết tiểu gia này mắt cao hơn trán, ừm, hắn quả thật là có tư cách mắt cao hơn trán, nhưng càng là như vậy, ta lại càng có xung động muốn leo lên.
Nghe thấy lời này, Kiếm Thánh không khỏi lắc đầu.
Hắn không tin Tạo Kiếm Sư có thể thành công, vì Tạo Kiếm Sư không phải Trịnh Phàm.
Kiếm Thánh biết rốt cuộc đồ đệ nhà mình tâm cao khí ngạo cỡ nào, cũng chỉ có Trịnh Phàm cậy thân phận cha ruột, cộng thêm bản lĩnh nắm bắt lòng người họ Trịnh giỏi nhất kia mới có thể thuần phục được con ưng non này.
Xem, giờ không phải đã bắt đầu có hiệu quả rồi à?
……
Vương gia đang tiến hành giảng tình yêu với con trai, thì bị một tiếng thông báo cắt ngang.
Người bên dưới truyền báo, con trai Ngô Tương Ngô Cần cầu kiến.
Trịnh Phàm vẫn mãi chưa gặp Ngô Tương, đây là cố ý mỉa mai hắn ta, nhưng hắn ta lại giữ con trai hắn ta lại Tĩnh Hải thành, mỗi ngày đều muốn cầu kiến một lần, mặc dù đều bị từ chối.
Đứa trẻ này cũng chỉ mười lăm tuổi, nhưng dáng điệu rất đủ, hoa khôi Trịnh Phàm từng gặp ở Thưởng Hoa lâu lần trước chính là được hắn chuộc thân mua lại rồi.