Vốn muốn lấy nàng ta làm lễ vật tặng Trịnh Phàm, sau khi Trịnh Phàm xem danh sách lễ vật thấy đã sai người trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.
Nghe thấy hắn đến, trên mặt Trịnh Lâm nở nụ cười khinh thường.
Mỗi lần Ngô Cần này cầu kiến đều vô cùng niềm nở, quỳ ở cửa lớn, vào cửa lại quỳ, lúc vào thiên sảnh chờ đợi lại quỳ.
Mặc dù mỗi lần đều không gặp được người, nhưng mỗi lần hắn đều là ba quỳ mà vào.
- Ta cảm thấy cha có thể ban tên cho hắn, dứt khoát gọi là Ngô Tam Quỳ đi.
Trịnh Phàm lườm con trai nhà mình, nói:
- Cái tên này không tốt, cha là đang mỉa mai Ngô gia hắn, chịu mỉa mai thì có ý giữ lại dùng, ngươi không cần chà đạp người ta vào chỗ chết.
Trịnh Phàm nghiêng ngươi về phía con trai nhà mình, dặn dò:
- Con trai, nhớ kỹ, ngươi có thể chà đạp một người, nhưng ngươi phải chuẩn bị tốt, sau khi chà đạp hắn, thì giết hắn đi, nếu không làm được hoặc tạm thời không thể làm, thì không cần thiết phải chà đạp.
Nghe câu này, Trịnh Lâm nhìn cha già nhà mình, hiếm khi khẽ gật đầu.
Hắn tất nhiên không rõ sở dĩ cha hắn phản cảm cái tên này, nguyên nhân là xung với Vương hào lúc trước của cha hắn.
Lưu Đại Hổ ở bên ngoài bước vào, trong tay ôm một quyển trục:
- Vương gia, quân đồ mới nhất đã vẽ xong rồi.
Trong lều soái của Nhiếp Chính Vương thiết lập tổ chức giống như bộ tham mưu, cơ bản chọn người trong cẩm y vệ đảm nhiệm, những người này về sau đều có thể ra ngoài làm tướng lĩnh.
Quân đồ là tổng kết và cập nhật của tình báo quân sự, Vương gia đánh trận trước giờ đều rất coi trọng nó.
- Nào, mở ra xem xem.
- Vâng.
Lưu Đại Hổ mở quân đồ ra, trong quân đồ này bao gồm Tây Nam bộ Sở Quốc, Giang Nam và Đông Nam bộ Càn Quốc, lại thuận theo Càn Giang, tiến lên Thượng Kinh.
Không hề toàn diện, nhưng lại thích hợp với bố cục chiến trường hiện giờ.
Nhìn thấy bản đồ này, Triệu Nguyên Niên rất hưng phấn, vì Thông Diêm thành và Minh Tô thành, còn có vị trí thành trấn lệ thuộc xung quanh khác đã được đánh dấu ký hiệu màu lam.
Lãnh thổ Càn Quốc là đỏ, màu nền của lãnh thổ người Yến là đen, màu lam này là đại diện cho quan gia như hắn và địa bàn tân triều này.
To lên rồi, to lên rồi…
Triệu Nguyên Niên thật sự rất thích trò chơi tô màu ô vuông này, hắn hy vọng có thể to hơn chút nữa, tốt nhất có thể vẽ ba phần Giang Nam, nhiều hơn hắn cũng không dám lấy nữa.
Trên quân đồ còn đánh dấu ở các vị trí, ví dụ bộ Niên Nghiêu đóng quân ở Minh Tô thành Nam bộ Tĩnh Hải, Tạ thị đóng quân ở Thông Diêm thành Bắc bộ Tĩnh Hải. Ba trấn ban đầu cộng thêm Tĩnh Hải kia do quân Tấn Đông đóng giữ.
Đồng thời, trên vị trí Càn Giang của quân đồ còn đánh dấu đội thuyền, đội thuyền của Ngô gia.
- Nguyên Niên, người đến đó đòi thêm một phần bản dập, truyền lệnh xuống, về sau quân đồ này chỗ cô có một phần, bên quan gia cũng phải có một phần.
- Vâng.
Lưu Đại Hổ đáp.
EQ thấp, ngươi có thể lánh đi rồi, EQ cao, ta có, quan gia cũng phải có.
- Cảm ơn Vương gia.
Sau khi Triệu Nguyên Niên bái tạ, dẫn theo Triệu công công đi ra ngoài.
Lưu Đại Hổ bê ấm trà, rót thêm nước trà cho Trịnh Phàm, Vương gia thì chỉ quân đồ, nói với con trai nhà mình:
- Thực ra đợt trước trong lòng cha từng nảy ra một suy nghĩ, trong lòng cha có hơi vội vàng rồi, muốn kéo tiến trình chiến sự này nhanh hơn chút. Ví dụ như mượn đội thuyền của Ngô gia, đích thân dẫn binh mã cốt lõi men theo Càn Giang lại vào Biện Hà, đến Thượng Kinh thành, gõ cho bọn họ một hồi chuông. Bởi vì ta chắc chắn dù bản thân ở phía sau có phản ứng thế nào, cha nuôi Lương Trình và Cẩu thúc thúc của ngươi bọn họ đều có thể đưa ra dự đoán thông qua phản ứng của quân Càn ở tiền tuyến, từ đó đạt được sự ăn ý ngầm hiểu với cha ngươi. Còn ngươi thì có thể thay ta, thủ ở địa bàn này với Triệu Nguyên Niên, ngăn cản người Càn đất Giang Nam phản công.
Nghe thấy lời này, trên mặt Trịnh Lâm lập tức hiện ra vẻ vui mừng.
Trận ở hành cung kia, hắn đã rất vui rồi, nghe ý này của cha mình đây là định để hắn hoàn toàn chơi thả ga?
Tuy nói hắn ở lại, là làm một con rối ổn định lòng người của tân triều, nhưng chỉ cần cha ruột dẫn theo mẹ đi, Triệu Nguyên Niên dám không nghe lời hắn sao?
Ai lại có thể ngăn cản hắn tiêu sái?
- Cha, ta cảm thấy điều này rất tốt.
Trịnh Lâm trả lời như vậy.
Trịnh Phàm lại lắc đầu, nói:
- Còn chưa tới lúc, bây giờ người đau khổ là người Càn, trước có sói, sau có hổ. Thượng Kinh biết ý nghĩa của Tam Biên đối với bọn họ, mất Tam Biên không chỉ là biên cương thất thủ, cho dù cố thủ tiếp, Thượng Kinh cũng không thể làm thủ đô nữa. Nhưng mà bây giờ chúng ta lập triều đình mới ở Giang Nam, không cần địa bàn rộng lớn, vì chỉ cần chúng ta dựng được triều đình mới thời gian càng lâu ảnh hưởng sẽ càng lớn, cuối cùng sẽ dẫn tới sự thống trị của Thượng Kinh ở Giang Nam xuất hiện vết nứt tan rã.
- Mặt khác, chúng ta nắm lấy chỗ Càn Giang này, ít nhất có thể khiến hơn ba thành Giang Nam không thể cung ứng lên Bắc, mất đi Giang Nam, thậm chí Giang Nam không vững xuất hiện chỗ thủng, phía Bắc Càn Quốc cũng sẽ cung cấp không đủ máu. Bên Thượng Kinh kia muốn đối phó với cục diện của Giang Nam này thì nhất định phải điều động tinh nhuệ từ phía Bắc trở về, nhưng một khi điều động tinh nhuệ phí Bắc, quân Yến tất nhiên tiến theo, sẽ không cho bọn họ cơ hội ung dung. Vì vậy lý trí mách bảo ta, tiếp tục ở lại nơi này, yên tâm chờ đợi mới là lựa chọn có lợi đối với đại cuộc.
Trịnh Lâm bỗng chốc nản lòng.
Trịnh Phàm nhìn vẻ mặt của con trai nhà mình thay đổi, hơi buồn cười, giơ tay chỉ về phía quân đồ, nói:
- Nào nào nào, người xem bố trí của quân đồ này trước, có chỗ lợi nào với quân ta, cứ từ từ, con trai ta từ nhỏ đã hơn Kỳ Lân, ngươi yên tâm, ta sẽ không coi ngươi là trẻ con, ta cũng sẽ cố hết sức tạo cơ hội rèn luyện bản thân cho ngươi. Ví dụ để Thiên ca của ngươi mang theo ngươi dẫn một nhánh binh mã đi cướp một tòa huyện thành? Hoặc là đi tiêu diệt một nhánh quân Càn chiếm cứ? Đây đều không phải là vấn đề.