Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2882 - Chương 2882. Cha Từ Con Hiếu?

Chương 2882. Cha từ con hiếu?
Chương 2882. Cha từ con hiếu?

Trịnh Lâm bĩu môi, hắn có lòng muốn tiếp tục giữ vững sự lạnh lùng, nhưng bé trai nào có thể từ chối sự hấp dẫn của dẫn binh đánh giặc làm tướng quân chứ?

Hơn nữa con người cha hắn có một điểm rất khiến người ta ghét, ngươi dám cứng đầu với hắn, hắn sẽ đi thuận theo điểm cứng đầu của ngươi, cứ phải khiến ngươi cúi đầu nói dễ nghe hắn mới hài lòng thỏa dạ.

Về điểm này, mẹ tốt hơn nhiều.

Mẹ chưa từng yêu cầu ngươi nói dễ nghe và chịu thua, nàng chỉ đơn giản đánh gãy gân cốt của ngươi.

Trịnh Lâm đứng dậy, bước tới trước quân đồ, cau mày, nói:

- Cha, ta muốn đổi ý nghĩ.

- Ồ?

Trịnh Phàm cười.

- Đương nhiên là được.

- Nếu cha là người Càn, đối mặt với loại tình huống này, nên phá cục thế nào?

Trịnh Phàm lắc đầu, nói:

- Ta cũng không thể phá cục, dưới tình hình quốc gia, tình hình quân đội, không phải dựa vào cái gọi là quân thần thắng một hai trận thì có thể bẻ trở về.

- Thật sự không có cách nào sao?

Trịnh Lâm hỏi tiếp.

- Đúng rồi, có thể mở cho người Càn… câu cửa miệng cha ba con treo ở bên miệng, đó gọi là… hack.

- Ha ha.

Trịnh Phàm tay chống cằm, mặt hiện ra vẻ suy tư.

Hắn rất hưởng thụ tiến hành tương tác với con trai như vậy, tất nhiên không thể không cho con trai thể diện, cho dù rõ ràng là hơi vô căn cứ.

Lúc lâu sau, Trịnh Phàm chỉ quân đồ nói:

- Trừ khi người Càn không đưa quân tinh nhuệ đến phía Bắc, nhưng điều này là không thể nào, trên Thánh chỉ của người Càn đã…

Nói đến đây, Trịnh Phàm đột nhiên dừng lại.

Trịnh Lâm hơi tò mò nhìn về phía cha già nhà mình, phát hiện vẻ mặt của cha già bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, quay người đứng dậy, ngồi xổm xuống cạnh quân đồ.

Lúc này, Trịnh Lâm cảm nhận được uy áp truyền ra từ trên người cha già nhà mình, không còn bình thản, không còn biếng nhác.

Trịnh Lâm không biết là năm đó lúc cha hắn mới vừa ra đời cũng nhìn Điền bá bá của hắn như vậy.

- Nếu như hack, chính là người Càn chưa bói đã biết, đưa ra phán đoán chiến lực vô cùng chuẩn xác, hơn nữa bằng lòng đánh cược một phen vì điều này. Cơ lão lục có thể hạ chỉ mắng ta chơi, người Càn thực ra cũng có thể mà. Những năm này ngoài Tam Biên ra, trong quân mới người Càn luyện ra nên trò trống thành quy mô, hơn nữa cũng từng tham gia chiến dịch vây giết Lý Phú Thắng thúc thúc của ngươi nhiều năm trước, cũng chỉ bốn nhánh kia. Mạnh Củng, Chung Thiên Lãng, Hàn Lão Ngũ, Lạc Hoán. Bốn tướng quân Càn Quốc này và thuộc hạ của bọn họ là có năng lực triển khai tư thế đánh một trận với quân Yến ta. Mà bốn người này, một người vốn nên ở bố phòng Trừ quận, ba người còn lại thì nên đến bố phòng Lan Dương thành góc Đông Bắc, hoàn toàn bịt kín khe hở của phía Bắc. Cách duy nhất người Càn phá cục chính là bốn nhánh vốn nên dã chiến tinh nhuệ ở trên Bắc này không lên Bắc…

Trịnh Lâm hỏi:

- Nếu không lên Bắc, thì nên ở đâu?

Trịnh Lâm giơ tay chỉ:

- Ẩn núp ở mặt Nam của chúng ta.

- Ẩn núp được sao?

Trịnh Lâm hỏi.

- Nơi này dù sao cũng là đất Càn, binh mã của người Càn trên địa bàn nhà mình còn dễ ẩn núp hơn trong khe núi.

Lúc này Lưu Đại Hổ nói:

- Vương gia, thuộc hạ cảm thấy không thể nào, nếu như bốn đường tinh nhuệ kia của người Càn ẩn núp ở đất Giang Nam, vậy thì tức là người Càn đã dự đoán trước quân ta vào Giang Nam. Vậy binh mã ba trấn kia tại sao chủ động ra ngoài, kết quả bị quân ta dễ dàng đánh bại, lại thuận thế lấy được ba thành trấn khác? Vậy Minh Tô thành, Thông Diêm thành này tại sao lại tự đầu hàng? Ngô gia… tại sao lại phản bội Càn Quốc đứng về phe chúng ta? Thậm chí, Lưu Huy từ rất rất sớm, hắn cũng không nên lựa chọn mở cổng thành chắp tay giao Tĩnh Hải thành cho chúng ta. Cho nên thuộc hạ cảm thấy suy luận này tuyệt đối không có khả năng.

Trịnh Phàm gật đầu, đồng thời nâng tay lên, Lưu Đại Hổ sờ túi, sau đó nhìn về phía Trịnh Lâm.

Cũng không biết thế nào, nhìn dáng vẻ này của cha, rõ ràng Trịnh Lâm đã không cần đóng giả thân vệ nữa, nhưng vẫn lặng lẽ lấy hộp sắt ra, đặt lên ngón tay của cha.

Lúc muốn dùng hỏa chiết tử châm giúp, cha lại dịch tay ra, xoay chuyển thuốc lá ở đầu ngón tay.

- Đại Hổ à.

- Có thuộc hạ.

- Ngươi nói, có một loại khả năng đó chính là người Càn cố ý không?

- Thuộc hạ…

Ánh mắt của Trịnh Phàm tiếp tục nhìn chằm chằm quân đồ trước mặt:

- Nhường từng tòa thành cho chúng ta trước, để chúng ta bước vào, để chúng ta chia binh đóng giữ, binh lực của chúng ta lúc này sẽ bị chia nhỏ. Vô số chỗ có đóng quân, bây giờ chính là vượt quá sáu chỗ. Tính linh hoạt quân ta giỏi nhất cũng mất đi vì điều này, còn người Càn thì có thể ung dung tiến hành chia cắt từ bên trong.

Trịnh Phàm đặt ngón tay ở vị trí Minh Tô thành Niên Nghiêu đang đóng giữ bây giờ, chuyển những mấy vòng, sau đó, lại dịch đến Càn Giang, cũng tức là chỗ đội thuyền của Ngô gia.

- Ngô gia, có thể trở mặt lần nữa hay không, một khi bốn đường quân Càn cắt vào trong chúng ta, đội tàu của Ngô gia trên Càn Giang sẽ có thể hoàn thành chia cắt quân ta ở hai bên bờ.

- Vương gia… đây… đây cũng quá…

- Triệu Ngô Tương đến gặp ta, ta muốn xem bây giờ rốt cuộc hắn có dám xuống thuyền hay không.

- Vâng, thuộc hạ đi ngay.

Trịnh Lâm thì nói:

- Con trai hắn không phải còn ở đây sao, sao hắn lại…

Trịnh Phàm nhìn về phía con trai nhà mình, nói:

- Ngươi thật sự nghĩ tất cả cha con trong thiên hạ đều giống cha con chúng ta, cha từ con hiếu sao?

- Ta đâu có.

- Lúc ngươi vừa ra đời, ta bế ngươi đi gặp ông nội ngươi, nam giáp đen dưới đất kia gào rống với ta, ngươi còn đang ở trong tã đã chủ động bảo vệ ta, rống lên với giáp đen kia. Cha con chúng ta ngoài mặt có thể ầm ĩ bất cứ lúc nào, nhưng cha tin, lúc trước cho dù ngươi xem thường cha ngươi, cũng sẽ không cho phép người khác hái đầu cha ngươi đi.

Hết chương 2882.
Bình Luận (0)
Comment