- Nhưng trên đời này, con giết cha, cha bỏ con cũng không hề hiếm lạ. Nhất là những đệ tử đại tộc cao môn, nữ nhân nhiều, con cái cũng nhiều, ngay cả con cái của mình cũng có thể không nhận ra hết, đâu thể thật sự ghi nhớ trong lòng? Năm đó Tiên đế vì một lý do phạt Sở, đã trực tiếp hiến tế một hoàng tử đấy.
Trịnh Lâm chủ động ghé mặt tới gần trước mặt cha mình, lúc này trên mặt hắn vậy mà lại mang theo ý cười, trông hơi vui vẻ, đè thấp giọng nói:
- Cha, có phải ngươi đột nhiên cảm thấy bản thân lần này chơi quá trớn rồi không?
Vương gia cũng ghé mặt của mình về phía con trai, cũng đè thấp giọng, cũng nhỏ giọng nói:
- Con trai, hay là hai cha con chúng ta bỏ chạy trước đi.
Trịnh Lâm vô thức lùi lại mấy bước, kéo ra chút khoảng cách với cha ruột mình, nhìn vẻ mặt lúc sáng lúc tối của cha ruột của mình, lúc này hắn trước giờ đều coi thường cha mình lần đầu tiên phát hiện vậy mà hắn nhìn không thấu rồi…
- Hây dô… hây dô… hây dô… hây dô… hây dô… hây dô… hây… hây… hây… dô dô dô dô… dô!!!
Ngô Cần nằm nghiêng xuống, thở dốc.
Bên cạnh, tiền hoa khôi Thưởng Hoa lâu Tố Tố lặng lẽ đứng dậy, cầm cậu rửa mặt lên, nhúng ướt khăn mặt rồi bước qua, lau chùi cho hắn ta.
Lông mày Ngô Cần hơi cau, đẩy nàng ra, trong mắt chỉ còn lại chán ghét, đâu còn chút dịu dàng nào lúc trước.
- Cút ra, nóng.
Có lẽ là đã thấy nhiều rồi, Tố Tố cũng không cáu, đứng dậy mặc quần áo, bước tới gõ cửa:
- Lấy đá tới đây.
Rất nhanh đã có người hầu mang đá tới, Tố Tố bê nó lên, đặt ở cạnh giường, cũng không lo nước đá tan ra sẽ làm ướt ga giường, dù sao đã ướt tới không thể ướt hơn rồi.
Ngô Cần nghiêng mặt qua, nhìn Tố Tố bận rộn.
Một cục đá to như vậy, nàng có thể một mình bê qua dễ dàng, đâu có nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt nào có thể làm được?
Hơn nữa, hắn ta mệt như chó chết, nàng lại có thể bồng bềnh đứng dậy, giống như mọi chuyện hắn ta làm lúc trước chỉ là việc vô ích một bên tình nguyện… thật là, tức người!
Chẳng trách người cha gia kia nhà hắn ta thích nhất là di nương từng làm du hiệp kia, lại chẳng trách cha già nhà hắn ta không thích nhất cũng là di nương kia nhất.
Trước mặt người luyện võ, tất cả vốn liếng của ngươi đều sẽ trở nên nhỏ bé và vô lực.
Ở đâu ra… chút vui vẻ.
- Đói chưa?
Hoa khôi hỏi.
Ngô Cần lắc đầu, hắn ta không đói, nhưng hắn ta lại vừa lắc đầu vừa nói:
- Muốn ăn cơm.
- Lát nữa sẽ đưa tới.
Ngô Cần bò dậy từ mép giường, hoa khôi thì ngồi trước bàn trang điểm, sửa sang lại dáng vẻ của mình.
- Cơm này có phải ta ăn một bữa là ít một bữa không?
- Vừa nhận được tin, có cẩm y vệ được phái ra thành đến chỗ đội thuyền rồi.
- Tin tức nhận được khi nào?
- Trước khi ngươi bước vào cởi quần áo của ta.
- Tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm!
Hoa khôi đặt giấy đỏ bên môi, cắn lấy, lại cầm bình nước hoa Tấn Đông sản xuất kia thoa lên người, nói:
- Bây giờ nói với ngươi cũng vậy, dù sao cũng không làm lỡ bao lâu.
- Nữ nhân nhà ngươi, bình thường là tiếp khách như vậy?
Hoa khôi quay người qua, nhìn Ngô Cần ngồi ở bên giường, trên mặt hiện ra vẻ châm biếm, nói:
- Nếu như người ta hầu hạ là Nhiếp Chính Vương kia, thì ta sẽ vô cùng quyến rũ hơn trong tưởng tượng của ngươi, cũng chắc chắn bị chinh phục tới mức cả người tê dại không còn sức lực.
- Ta không tin!
- Không nhắc tới Vương gia kia là Võ Phu tứ phẩm, chỉ nói vừa nghĩ đến những sóng gió nam nhân ở phía trên này từng khuấy động, thì đã khiến thân tâm người ta tê rần rồi. Chuyện này cũng chỉ là chút chuyện lặt vặt, nhưng chuyện này sao lại chỉ là chút chuyện lặt vặt chứ? Ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu.
Ngô Cần tức hồng hộc đứng dậy, giơ tay, rút kiếm bản thân đặt ở cạnh giường lúc trước ra.
Hoa khôi lại không hề sợ hãi, ngược lại dùng một loại ánh mắt khiêu khích nhìn hắn ta.
Thực ra mặc dù lúc trước trong miệng nàng nói là Nhiếp Chính Vương kia, nhưng trong lòng lại là nghĩ đến tiểu tướng giáp bạc dẫn đầu giáp sĩ tiến vào Thưởng Hoa lâu hôm đó.
Cuối cùng, Ngô Cần cũng không xuất kiếm về phía hoa khôi, hắn ta biết rõ bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của nữ nhân trước mắt.
Hắn ta ném kiếm xuống, ngồi dưới đất, ôm mặt bật khóc, hoa khôi không an ủi hắn ta, mà tiếp tục sửa sang tóc của mình.
Thu dọn xong tất cả, thấy Ngô Cần còn nức nở ở đó, không khỏi cười mắng:
- Mặc dù còn trẻ, nhưng đời này của ngươi đã hưởng thụ sự xa hoa và hưởng lạc mà người bình thường cả đời thậm chí là mười đời cũng rất khó đạt được rồi, có gì mà nhìn không thoáng.
Ngô Cần ngóc đầu lên, lẩm bẩm nói:
- Cha ta, sẽ không vứt bỏ ta.
- Đối với cha ngươi, ngươi lại tính là cái thứ gì?
Mặt Ngô Cần dữ tợn, sau dữ tợn lại rũ đầu rủ rũ.
- Được rồi được rồi.
Hoa khôi mở cửa sổ ra, nhìn xuống dưới.
- Không lâu nữa, chắc sẽ có người đến bắt ngươi rồi.
- Ta… có thể trốn không?
- Ngươi cho rằng ngươi có thể trốn được ra ngoài?
- Ngươi… ngươi…
- Cho dù ta không trông coi ngươi, bên ngoài cũng đã có cẩm y vệ trông chừng ngươi từ lâu rồi.
Ngô Cần mím môi, từ dưới đất đứng dậy, đến phía sau hoa khôi, giơ tay tóm lấy quần áo của nàng:
- Vậy thì lại…
- Bốp!
Hoa khôi tát một cái lên mặt Ngô Cần, khóe miệng Ngô Cần bị tát ra máu tươi, ngồi liệt dưới đất.
- Đức hạnh.
Người Hoa khôi dựa vào bệ cửa sổ sau lưng, lúc quay người lại mới thấy chỗ khóe miệng nàng đã bắt đầu có máu tươi tràn ra: