- Trước khi chết, lão nương khó khăn lắm mới trang điểm đẹp cho mình, không thể cho ngươi chà đạp, nếu muốn thật, đợi sau khi lão ngươi đứt hơi rồi tùy ngươi giày vò. Nếu như… ngươi thích.
Nói xong, hoa khôi đã kéo một cái ghế qua, ngồi xuống.
- Thật hy vọng các lão thiếu gia của Đại Càn này có thể kiên cường một phen, cứ để nữ nhân bọn ta chống đỡ phía trước, mất mặt chết đi được, ha ha.
Lúc lâu sau, lúc lâu sau, khi Ngô Cần lại bước tới chỗ nàng, phát hiện nàng đã không còn sức sống.
Ngô Cần bế nàng lên, đặt trên giường, đắp chăn lại.
Sau đó, hắn bước tới trước bàn trang điểm, bóp giấy đỏ vẫn còn mang theo dấu môi kia ở trong tay, hắn há miệng, muốn liếm một cái, cuối cùng lại không thể có dũng khí này.
Ngoài cửa, truyền tới tiếng ngã xuống đất.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một đám cẩm y vệ xông vào.
Ngô Cần ném giấy đỏ trong tay xuống đất, vai sụp xuống, nói:
- Ta muốn gặp Vương gia.
- Bịch!
Một giáo úy cẩm y vệ trực tiếp đập một chuôi đao lên mặt Ngô Cần, đánh ngã cả người Ngô Cần.
- Dẫn đi!
……
Tạ Ngọc An và người mù chia ra ngồi trái phải.
Người ngồi ở thượng thủ không phải Vương gia, mà là Thế tử.
Bên dưới là Ngô Cần còn đang chảy máu mũi.
Tin tức có được trước khi bắt Ngô Cần là Ngô Tương lấy lý do thân thể đột nhiên phong hàn, từ chối theo cẩm y vệ gọi hắn đến Tĩnh Hải thành. Mặc dù không thô bạo quyết tuyệt trực tiếp giết sứ giả mang thủ cấp về, nhưng thái độ này đã rõ ràng không có nghi ngờ rồi.
Bên trên triệu kiến, mặc kệ ngươi là phong hàn hay là không còn sống được lâu, ngươi đều phải qua.
Lý do này thực sự vô cùng qua loa.
Một dự đoán không tốt nhất dã hiện ra một góc núi băng.
Trong phòng ký tên, người mù vuốt ve cái nhẫn đồng xanh ở ngón tay, hiếm khi thấy không nắm quýt.
Tạ Ngọc An thì không ngừng mở mắt và nhắm mắt, trong lòng cũng đang đánh giá cái gì đó.
Tra hỏi với Ngô Cần, bản thân Vương gia không tham dự.
Bởi vì Vương gia đã dự đoán được, con trai bị ném ở trong thành này đã bị Ngô Tương vứt bỏ lâu rồi.
Tra hỏi một quân cờ bỏ đi có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng đối với người mù và Tạ Ngọc An, bây giờ bọn họ đang đối mặt với cục diện đột nhiên trượt dốc, trong phút chốc lại không có chuyện gì khác có thể làm, chỉ đành nhấc tên này lên hỏi trước.
Đương nhiên cũng không hỏi ra được cái gì.
Công tử ca Ngô gia này còn là được hoa khôi Ngân Giáp vệ kia báo cho mới biết bản thân đã thành “vật bỏ đi”.
Trước đó, hắn ta vẫn luôn tưởng bản thân rất được cha ruột coi trọng, nên mới giao nhiệm vụ liên lạc quan trọng như vậy cho hắn ta, hắn ta còn rất vui vẻ.
Người mù xua tay, thân vệ bước vào, lôi Ngô Cần xuống.
- Lâm Nhi, Chủ thượng đâu?
Người mù hỏi:
- Thật sự… không đến à?
Trịnh Lâm mím môi, nói:
- Hắn nói, hắn không còn mặt mũi ra ngoài gặp các ngươi.
Ngươi mù và Tạ Ngọc An ngơ ngác nhìn nhau, đây là trò gì?
Câu trả lời này thế nào cũng cảm thấy hơi khiến người ta không biết phải làm sao, cho dù người mù vốn là người trong nhà hay là Tạ Ngọc An gần đây mới gia nhập, bọn họ đều không cho rằng Chủ thượng (Vương gia) nhà mình sẽ là một người cam chịu.
Hơn nữa, trải qua trăm trận đánh cũng không phải chưa từng đối mặt với tình thế nguy hiểm.
Tình thế bây giờ mặc dù đang phát triển theo hướng không lường được nhất và xấu nhất, nhưng Tĩnh Hải thành tốt xấu gì vẫn đang ở trong tay, bên ngoài còn chưa thấy quân Càn hò hét không phải sao?
- Vương gia, là tính sẵn trong lòng?
Tạ Ngọc An hỏi Thế tử, đồng thời đã làm một động tác bàn tay từ từ nắm lại.
Thế tử hơi không kiên nhẫn nói:
- Ta không biết.
Trịnh Lâm thật sự không biệt, hắn chỉ còn thiếu trực tiếp nói lúc trước cha hắn còn hỏi hắn có muốn cùng bỏ chạy không.
Có thể chắc chắn là, nếu lúc đó hắn đưa ra đáp án khẳng định, tiếp theo hai cha con chắc sẽ thảo luận có cần dẫn theo mẹ hắn đi cùng không, dù sao mẹ ngươi luôn ngược đãi ngươi, ngươi có dẫn nàng theo không?
Rất khoa trương… rất hoang đường, mang lại một cảm giác kỳ quái cho người ta, trí khôn trong tay, tất cả đều nằm trong sự không chế? Không giống.
Thật sự chịu đả kích nặng nề, cảm thấy không thể cứu vãn, muốn mau chóng chuồn đi, cũng không phải mùi đó.
Cố ý giả thần giả quỷ?
Nhưng cho dù lúc trước Trịnh Lâm có coi thường cha ruột nhà mình thế nào, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng rõ ràng, cha ruột này nhà mình dù thế nào vô dụng cỡ nào cũng tuyệt đối không thể ngu dốt tới mức độ này, đã là lúc nào rồi còn ra vẻ thần bí che che giấu giấu!
Người mù nói:
- Nếu Chủ thượng đã bảo chúng ta nêu ý kiến trước, vậy chúng ta bàn bạc trước đi? Về chiến sự, có cách nói gì?
Rất rõ ràng, câu hỏi này là hỏi Tạ Ngọc An.
Mặc dù hai người đều thích bóc quýt, nhưng thuật nghiệp có chuyên công, người mù càng hậu cần và thống trị hơn, bên Tạ Ngọc An tốt xấu gì cũng từng thống ngự mấy chục vạn đại quân.
Tạ Ngọc An giơ tay xoa ấn đường, nói:
- Cho nên Vương gia không ra ngoài, bởi vì bây giờ căn bản không có cách gì để bố trí. Lấy khả năng xấu nhất làm tiền đề để thôi diễn chuyện tiếp theo, nhanh nhất có thể lúc mặt trời xuống núi, chúng ta có thể sẽ nhận được bức quân báo đầu tiên, ví dụ ở chỗ nào đó phát hiện nhánh quân Càn nào đó. Thời gian quá ngắn, ngắn đến mức Ngô Tương dám trực tiếp không xuống thuyền. Cho nên bây giờ chúng ta thậm chí đều không thể bố trí, điều binh sao? Một là không kịp, hai chính là cho dù có kịp, lại nên điều động thế nào? Rút khỏi Tĩnh Hải thành, vòng qua đội thuyền của Ngô gia qua sông tìm ba trấn? Hoặc là khoái mã tăng tốc truyền lệnh để Trần Tiên Bá, Thế tử Tĩnh Nam Vương và vị Trịnh đô úy kia lập tức vứt bỏ ba trấn, dẫn quân gấp rút tiếp viện cốt lõi ở Tĩnh Hải thành?