- Hướng Nam Bắc là để Niên Nghiêu phía Nam rút khỏi Minh Tô thành, dẫn quân phối hợp tác chiến bên Tĩnh Hải, hay là để cha ta kéo quân Tạ gia qua đây làm cánh hông? Tình huống xấu nằm ở chỗ chúng ta biết người Càn rất có thể sẽ đến, có khi đã đến rồi. Tình huống xấu hơn là chúng ta chỉ biết người Càn đã đến rồi, lại không rõ sắp xếp cụ thể của bọn họ. Chủ lực của bọn họ là Giang Tây hay là Giang Đông? Bọn họ thiết lập chiến trường chính, vòng chia cắt ở đâu?
- Chúng ta tới lui Đông Tây qua sông rất dễ bị người Càn trực tiếp thu lưới, đến lúc đó chính là một phiên bản trận chiến Vọng Giang mới, mà hướng Nam Bắc hai thành này vốn chính là chỗ che chắn Nam Bắc, cùng bảo vệ Tĩnh Hải, là rút Nam hay là rút Bắc đây? Người Càn tốn hết công sức tạo một ván cờ lớn, Minh Tô thành và Thông Diêm thành đúng là người Càn cố ý bớt ra, không có lý do người Càn sẽ không dự tính trước động tác chúng ta có thể làm.
Trịnh Lâm nói:
- Cho nên theo ý của ngươi chính là bây giờ chúng ta không làm gì cả sao? Biết rõ người Càn sắp ra tay lại ở đây yên tâm ngồi đợi?
- Bẩm Thế tử điện hạ, bởi vì có vài lúc thật sự là làm nhiều thì sẽ sai nhiều. Ít nhất hiện giờ mặc dù quân ta tách ra các nơi, nhưng ít nhất đều có trật tự, quân nhu tạm thời cũng có thể tìm lấy. Mặc dù về một mức độ nhất định, từ bỏ lực dã chiến và năng lực linh động sắc bén nhất của quân Yến… nhưng lần này Thiết kỵ Tấn Đông cốt lõi của Vương gia chỉ có năm vạn. Năm vạn Thiết kỵ và mười vạn Thiết kỵ, hoặc là hai mươi vạn Thiết kỵ là khái niệm khác nhau. Bây giờ, ta cảm thấy, yên tĩnh theo dõi mới là lựa chọn tốt nhất.
Ánh mắt Trịnh Lâm hơi tối, người mù gật đầu, nói:
- Chỉ đành như vậy thôi, yên tĩnh chờ đợi tin tức trước đã.
Tạ Ngọc An nói:
- Sợ là Vương gia, cũng nghĩ như vậy.
Sau đó, Tạ Ngọc An đứng dậy, hành lễ với Trịnh Lâm trước, sau đó nhìn về phía người mù:
- Mời Bắc tiên sinh kiểm kê lại lương thảo và tất cả quân nhu trong thành.
- Được.
Tạ Ngọc An lại nói:
- Ta sẽ đi tuần tra thành phòng.
Sau đó, Tạ Ngọc An lại nhìn về phía Trịnh Lâm:
- Mời Thế tử điện hạ tấu xin Vương gia phái ra cẩm y vệ, thanh trừng trong thành một lượt, trong thành nhất định là có nội ứng người Càn. Tĩnh Hải là đất Vương kỳ, trừ khi tiếp theo trong quân báo có biến đổi lớn hơn, nếu không với tôn nghiêm của Vương kỳ, sừng sững ở Tĩnh Hải, lúc đối mặt với thế công và hành động của binh mã các bộ xung quanh sẽ có thể có người tâm phúc làm chỗ dựa, trận không nói là dễ đánh, nhưng ít nhất có thể đánh có trình tự hơn chút.
Nói xong những điều này, Tạ Ngọc An cáo từ rời đi, để lại phòng ký tên cho Thế tử và Bắc tiên sinh.
- Cha nuôi, Tạ Ngọc An, tin được không?
Trịnh Lâm hỏi.
Người mù từ chối cho ý kiến, ngược lại nói:
- Ta thà rằng người có thể nói lời này trước, là cha ngươi.
Nói xong câu này, người mù đã tự bật cười:
- Chao ôi, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, vậy mà ta cũng đã quen ở trong lều soái nghe cha ngươi nói nhảm rồi, sau khi cha ngươi nói xong, ta không những không thấp thỏm, còn cảm thấy rất an tâm.
- Cha nuôi, bây giờ ta thật sự muốn đến hậu viện kéo hắn ra đánh một trận.
- Mẹ ngươi ở hậu viện với hắn đấy.
- ……
Trịnh Lâm.
- Đừng nói những lời giận dỗi này, công phu dưỡng khí ta dạy ngươi đâu, ở mặt này ngươi kém hơn cha ngươi nhiều.
- Hắn là giả bộ.
Trịnh Lâm rất chắc chắn nói.
- Ai lại là Thái Sơn bẩm sinh đã căng mặt không đổi sắc đâu? Bất cứ người nào làm chuyện gì, không phải đều bắt đầu từ mô phỏng và làm bộ làm tịch sao? Nếu có thể giả vờ lâu, có thể giả vờ mãi, giả vờ hay không đã chẳng có gì khác biệt nữa.
Trong giọng điệu của người mù toát ra một vẻ nghiêm trang
Trong bảy Ma Vương, ngoài mẹ ruột thích giáo huấn hắn ra, người Trịnh Lâm sợ nhất chính là người mù.
Mặt cố chấp của người mù vẫn luôn có giữ lại trước mặt Thiên Thiên, hơn nữa lúc Thiên Thiên còn nhỏ Vương phủ chưa phải là Vương phủ, địa bàn cơ nghiệp cũng chưa lớn như bây giờ, chấp niệm của người mù cũng không sâu sắc như vậy.
Trịnh Lâm thì khác, ừm, quan trọng nhất là người mù rõ nhất đứa nhỏ này dù là về thân xác hay là về tinh thần đều rất kháng đòn, tất nhiên sẽ không khách sáo và che giấu.
- Cha nuôi, Ngô Tương phản rồi…
- Ngô gia căn bản không định hoàn toàn quy thuận, cũng không tính là phản.
- Vậy Niên Nghiêu mặt Nam kia thì sao? Tạ Chử Dương mặt Bắc kia thì sao? Không lâu trước không phải còn đánh trận cắn xè à? Bọn họ tính là quy thuận rồi sao?
- Ngươi đang nghi ngờ người sẽ phản bội không chỉ có một Ngô gia ư?
- Vâng.
Người mù gật đầu, lại hỏi:
- Ngươi cảm thấy trong hai nhà này, nếu là có người phản, thì sẽ là nhà nào?
Trịnh Lâm suy nghĩ chốc lát, trả lời:
- Niên… Nghiêu.
- Nhưng trước đó ngươi hỏi là Tạ Ngọc An có đáng tin hay không.
- Bởi vì hắn vẫn đáng hỏi chút.
- Ha ha.
Người mù cười:
- Tại sao là Niên Nghiêu?
Trịnh Lâm rất khó trả lời, bởi vì hắn nhớ lúc cha ruột nhìn quân đồ, ngón tay từng dừng lại rất lâu ở Minh Tô thành Niên Nghiêu đóng giữ.
Nhưng hắn cũng không thể lấy cái này làm lý do để trả lời câu hỏi này của người mù nhỉ?
Quá mất mặt.
Người mù lại nói:
- Phải biết là thê tử con cái thậm chí là cháu của Niên Nghiêu đều đang ở kinh thành Yến đấy.
Trịnh Lâm đáp:
- Thiên hạ này không phải tất cả mọi người đều là cha từ con hiếu.
Người mù khẽ gật đầu, nói:
- Quả thật.
Sau đó, mặt người mù hiện ra vẻ ôn hòa, rất an ủi nói:
- Ngươi tiến bộ nhanh hơn ta tưởng.
Vẻ mặt Trịnh Lâm bình tĩnh, giống như không quan tâm hơn thua.
- Gia quyến của Niên Nghiêu ở kinh thành Yến, Tạ Ngọc An lúc trước ở lều soái, bây giờ ở trước mắt chúng ta, cha hắn đóng giữ Thông Diêm thành. Niên Nghiêu là người ác chuyện của hắn có lúc có thể thật sự là nói không chắc. Nhưng bên Tạ Chử Dương chắc là ổn thỏa, con trai này của hắn, thiên lý câu này của Tạ gia là hy vọng và tương lai của Tạ thị. Điều quan trọng nhất là Tạ Chử Dương và Tạ Ngọc An có mùi hơi giống cha con các ngươi.