Nếu ba người có thể cùng ngồi lại một chỗ, thương lượng một chút thì chuyện có thể thành, dẫu sao cũng không ai lòng lang dạ thú.
Nhưng vấn đề ở chỗ, ba người lại đóng giữ trong ba trấn khác nhau, không cách nào bớt thời gian hội ý, từ đó không hiểu được ý nhau, thậm chí phía bên Trịnh Man còn cho rằng hai bên kia đang phải chạy trốn.
Căn bản là không thể nói là đến khái niệm gì mà hiệp đồng chỉ huy tác chiến.
Quan trọng nhất chính là, có thể đã sớm có quyết đoán, cũng có thể đã bị túi gấm rỗng kia trào phúng đuổi đi.
Nói chung, Chung Thiên Lãng truyền đạt mệnh lệnh tiến quân.
Đây là lựa chọn chiến tranh chính xác, người Càn ở trên chiến trường đã quen bị động phòng ngự, nhưng vấn đề chính là, dưới trướng mình là một nhánh quân đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Càn, chẳng lẽ để kỵ binh xuống ngựa đào chiến hào lập doanh trại cầm tấm khiên chờ quân Yến đến công?
Quan trọng nhất chính là, chỉ cần quân Yến không ngốc, cũng không thể vào lúc này chủ động tới công chứ?
Cho nên, hai lộ quân địa phương Giang Nam bắt đầu dùng tư thế của một ông cụ thận trọng xuất phát từng bước về phía Đông, mà Chung Thiên Lãng đã bắn phát súng đầu tiên, trực tiếp nắm lấy quyền chủ động trên chiến trường.
. . .
- Chung Thiên Lãng đến rồi.
Trần Tiên Bá đứng ở trên thành lầu, vừa mới nghe thủ hạ đồn kỵ báo lại.
Một kẻ từ nhỏ đã xem vương gia là thần tượng đời mình, sao có thể không chú ý đến đối thủ của vương gia chứ?
Tỉ mỉ đếm bên dưới.
Năm đó, từng được đặt ngang hàng với vương gia của mình, nằm trong nhóm tứ đại tướng, tiểu vương tử Man tộc im hơi lặng tiếng từ sớm, cũng không biết bị Tĩnh Nam Vương đuổi tới đâu rồi.
Niên Nghiêu bị bắt, hiện tại thành một con cẩu.
Cũng chỉ còn vị Thiếu soái Chung gia này là vẫn còn nhảy nhót tưng bừng.
Đối phó ngươi làm gì cần vương gia nhà ta ra tay? Ngươi cũng xứng so chiêu với vương gia nhà ta sao?
Bị “Túi gấm rỗng” kích thích, Trần Tiên Bá trở nên cực kì tự tin.
- Càn quân thế tới hung hăng, chủ động như thế là muốn vây cả ba ta vào trong.
Muốn khóa chặt chúng ta? Phải dùng chút sức mới được.
Nương, rốt cuộc người chướng mắt ta tới cỡ nào.
Được thôi, ta liền vui đùa với ngươi một chút.
- Tướng quân, ngài định làm gì?
- Ta định đi ra tản bộ với hắn một chút. Không phải thủ hạ của hắn được xưng là Đại Càn Thiết kỵ tinh nhuệ sao, vậy thì ta sẽ dạy hắn một chút, để bọn họ được mở mang đầu óc, biết cái gì mới gọi là thiết kỵ thật sự, cái gì mới gọi là tinh nhuệ thật sự!
Trấn Bắc quân bị tháo dỡ, Tĩnh Nam quân bị phân hoá,
Hiện nay, đệ nhất thiết kỵ của Đại Yến đã sớm thuộc về Tấn đông rồi.
Dưới trướng Trần Tiên Bá có năm vạn thiết kỵ Tấn đông, đây là át chủ bài của hắn, cho dù trong tình huống rơi vào thế yếu khi đối chiếu binh lực, thì hắn vẫn không hoảng hốt.
Ngược lại, càng rơi vào cục diện như thế, hắn lại càng hưng phấn.
Trong xương hắn chính là ý chí vượt khó tiến lên.
Kỳ thực, trước mắt chính là cục diện tốt nhất.
Trần Tiên Bá không hề lưu luyến tường thành dưới thân, trực tiếp từ bỏ.
- Không cần tính toán một thành một đất được mất, toàn bộ Giang Đông đều là chiến trường để chúng ta ngang dọc.
Để lại một cứ điểm là tốt rồi, khi chủ lực của chúng ta ở bên ngoài, ta xem xem bọn người Càn có dám yên lòng công thành hay không!
Truyền lệnh xuống, bộ ta chuẩn bị rút khỏi Môn Hải trấn;
Mặt khác, lần lượt truyền lệnh cho hai trấn còn lại, bảo Thiên Thiên tiếp tục đóng giữ Đông Hải trấn, lại mệnh cho tên lang tể tử kia theo ta lui về sau, nhường chiến trường cho người Càn nhảy nhót trước!
. . .
"Mẹ ngươi chứ Trần Tiên Bá, ngươi là cái thứ súc sinh ăn phân vong ân phụ nghĩa!
Trịnh Man trực tiếp quăng quân lệnh xuống dưới chân, dùng sức đạp mạnh mấy lần.
Truyền tin binh đến đây truyền lệnh thấy thế, cả người bối rối. May mà Trịnh Man cũng chưa đến mức trút giận lên người truyền tin binh.
- Đáp lời tên tạp mao Trần Tiên Bá kia, muốn lui thì tự hắn lui. Lão tử không quan tâm tới kế lâu dài gì hết, lão tử cũng không muốn nghe cái gì mà núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt. Lão tử chỉ biết, năm đó nếu không có vương gia, ta cũng không sống mà lớn được như thế này!
Muốn ta thấy chết mà không cứu vương gia, lão tử tình nguyện bây giờ tự vẫn ngay tại chỗ!
Trên thực tế, trong tất cả mọi người thì Trịnh Man phát triển kém nhất.
Không nói tới Trần Tiên Bá, nhìn số lượng binh mã dưới trướng hắn hiện tại là biết được địa vị của hắn bây giờ, riêng Lưu Đại Hổ đã sớm trở thành một trong những cánh tay đắc lực bên cạnh vương gia.
Thật không thể trách người khác, tốt xấu gì Trịnh Man cũng mang họ Trịnh, nhưng tính tình của hắn lại là nhân tố chủ yếu hạn chế hắn phát triển.
Nói ở mức độ nhất định, thì hắn càng thích hợp đến hoang mạc làm một tiểu lang vương yêu ghét rõ ràng, được người ta kính ngưỡng đi theo hơn, chứ không quá thích hợp trở thành một tướng lĩnh đỉnh cao, làm việc dưới một hệ thống quân sự quy củ nghiêm ngặt.
Cho nên trong một thời gian rất lâu, Trần Tiên Bá ở tiến tuyến quận Thượng Cốc mặt đối mặt với người Sở, Trịnh Man hắn vì phạm mấy lỗi mà bị ném đến Tây bộ Tấn đông đi bắt dã nhân làm loạn trong núi với đi tập nã đội buôn lậu.
- Đánh tin! Bộ ta muốn chủ động tiến công!
Mẹ kiếp, trước tiên lão tử muốn phá tan quân trận của người Càn, sau đó phá tan thủy phỉ Ngô gia trên mặt sôông, cuối cùng, cho dù năm ngàn nhân mã này chỉ còn lại 500 hay 50 người, lão tử cũng phải chết ở bên cạnh vương gia!