. . .
Lúc Chung Thiên Lãng mới vừa suất lĩnh đại quân bản bộ chặn Môn Hải trấn lại liền nhận được tin tình báo, trấn có binh lực lớn nhất trong ba trấn đã chủ động rút đi trước khi hắn tới.
Vì thế, trước mặt hắn bây giờ là một tòa thành trống không.
- Không tệ, tướng lĩnh người Yến đối diện cũng biết dụng binh lắm
Biến hóa quân sự trong thời gian ngắn như thế, Chung Thiên Lãng không tin đây là họ Trịnh đang chỉ huy, chỉ có thể là tướng lĩnh đối diện quyết định.
Hắn vốn định lấy cái giá thấp nhất cuốn sạch quân Yến trong ba trấn này, đến lúc đó, không riêng gì hoàn thành được nhiệm vụ, mà có khi còn có cơ hội điều đi một phần chủ lực chuyển sang hướng chiến trường Giang Tây.
Bây giờ nhìn lại, dự định của mình rõ ràng đã phải bỏ đi rồi.
Quân Yến đối diện đã sớm phán đoán ra ý đồ của mình.
- Được lắm, ngươi muốn chơi với ta? Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc ai mới là con chó bị dắt mũi!
Tiếp tục tìm hiểu tin tức, ta đoán trong hai tòa quân trấn còn lại sẽ có thêm một bên rút lui, chỉ để lại một bên.
- Tuân mệnh!
Nhưng điều khiến Chung Thiên Lãng bất ngờ chính là, hắn vừa mới truyền lệnh xong, thì đã có truyền tin binh đưa quân báo khẩn cấp từ phía Bắc tới.
Đọc xong quân báo đó, lông mày Chung Thiên Lãng lập tức cau lại.
Toàn bộ quân Yến ở An Hải trấn đã ra khỏi thành, nhưng không phải rút lui, mà là chủ động tiến quân về hướng Tây.
- Người Yến… là điên rồi sao?
Biến hóa trái ngược với quân sự thường thức đó khiến Chung Thiên Lãng nhất thời có chút thất thần, sau đó theo bản năng bắt đầu suy tư phải chăng ở đây có âm mưu gì.
Bởi vì kinh nghiệm chiến tranh lâu dài khiến hắn hiểu rõ tố chất quân sự của người Yến rốt cuộc cao đến mức nào, nên biết, thứ hắn đối mặt không phải là những hệ phái binh mã khác của Yến Quốc, mà là Tấn Đông quân vừa mới đánh ngã Sở quốc.
Như vậy, hiện tại hắn có nên điều đi một phần quân lính trong bản bộ bọc hậu ở hướng Nánh mắt, ăn thịt nhánh quân Yến rõ ràng là đang đi chịu chết kia không?
Đại Càn phò mã gia,
Thật sự có chút do dự rồi.
. . .
- Hồ đồ, khốn kiếp, lão tử muốn đích thân quất roi hắn
Trần Tiên Bá vừa mới rút khỏi hướng Đông liền nhận được truyền tin của Trịnh Man.
Tốc độ nhận được tin của hắn nhanh hơn Chung Thiên Lãng rất nhiều, bởi vì Chung Thiên Lãng là nhận được tin sau khi sự việc xảy ra, còn hắn là do Trịnh Man chủ động phái người đưa tin cho hắn.
Trần Tiên Bá nắm chặt nắm đấm, xé nát phong thư trong tay.
Trong thư, Trịnh Man sỉ nhục hắn cực điểm, mắng Trần Tiên Bá hắn là kẻ nhu nhược, là kẻ xảo trá. Ghê tởm nhất là nét chữ cực kì xấu xí, khiến người ta liếc mắt nhìn liền cảm thấy buồn nôn!
- Vương gia đem quyền chỉ huy giao cho ta, ngươi dám không tuân theo ta, vô liêm sỉ!
Điều thật sự khiến Trần Tiên Bá tức giận là, trong nhận thức của hắn, binh mã ba trấn này đã thuộc quyền điều hành của hắn, mà trong hệ thống ở Tấn đông, vương lệnh là thứ không thể xâm phạm, vậy mà Trịnh Man dám vi phạm vương lệnh.
Đồng thời, dưới cái nhìn của hắn, nguyên nhân Trịnh Man dám vi phạm vương lệnh là vì không muốn cúi đầu trước mình.
Súc sinh này, không biết trước đây vì sao lại bị đánh ư!
Thân là chủ tướng một quân, Trần Tiên Bá thật không ngờ tới trong lúc đánh trận lại còn phải chăm sóc cùng động viên tâm tình của tên sinh sự kia, mà cái tên sinh sự kia lại còn không thể nói lý như thế!
Nhưng, tức thì tức, thân là chủ soái “tam quân”, mặc dù là chủ soái “tam quân” hắn tự nhận trên danh nghĩa, thì Trần Tiên Bá vẫn đứng ở góc độ một thống soái để suy xét vấn đề, cố gắng lọai bỏ tâm tình cá nhân ra ngoài.
- Truyền lệnh, đình chỉ đông triệt, ép về hướng Tây cho ta, ngăn chặn trung quân của người Càn cho ta!
Đồng thời, lập tức phái người truyền lệnh cho tên lang tể tử kia, bảo hắn nhanh chóng rút về cho ta!
Lại truyền lệnh Đông Hải trấn, để Thiên Thiên trước tiên suất quân đi ra quét tước chiến trường, chờ đến khi lang tể tử kia lui lại, thuộc cấp của ta lập tức áp sát làm chỗ dựa cho hắn.
Quét tước chiến trường ở đây không phải chỉ là thanh lý chiến lợi phẩm, mà còn là lợi dụng dự tiện lợi của kỵ binh, nhanh chóng quét dọn ra một khu vực an toàn, để binh mã của mình an toàn tiến vào.
Trần Tiên Bá quyết ý trước tiên dùng nhánh quân của mình ngăn cản trung quân của người Càn, để cho Trịnh Man có cơ hội rút khỏi.
Sau đó, hai quân của bọn họ đồng thời hướng về vị trí Đông Hải của Thiên Thiên, sau khi để Thiên Thiên tiếp ứng xong liền mượn cứ điểm Đông Hải tránh thoát sự cắn xé của quân Càn, do đó một lần nữa kéo toàn bộ cách cục chiến trường về lại quỹ đạo trong dự kiến của Trần Tiên Bá hắn.
Bởi vì hắn tin tưởng, dựa vào trình độ của chính mình, chỉ cần các lộ binh mã đều thuộc sự khống chế của hắn, hắn có lòng tin chơi vật tay mấy lần với vị phò mã gia Càn quốc kia, lại còn tìm được kẽ hở nữa.
Nhưng mà, đứng trên lập trường của Thiên Thiên, hai huynh đệ quân liên tục truyền quân báo đến khiến hắn thật sự không biết nên làm thế nào.
Đầu tiên, hắn nhìn thấy tin tức của An Hải trấn, Trịnh Man bộ dĩ nhiên chủ động tiến công rồi. Sau đó, hắn lại liên tiếp nhận được quân báo từ chỗ Trần Tiên Bá, cái thì muốn hắn cố thủ bản trấn, cái thì lại muốn hắn đi quét tước chiến trường.
Lúc này Thiên Thiên có cảm giác, hai vị ca ca kia đang đùa, đùa đến mức khiến người đệ đệ này cảm thấy choáng váng.
Giống như lúc hắn còn bé nhìn thấy hai người đánh nhau, tuy lần nào cũng là Trịnh Man bị Trần Tiên Bá đè xuống đất đánh, nhưng Trịnh Man ca ca luôn tiếp tục đi trêu chọc Bá ca tìm đánh, mà còn trêu không biết mệt.
Lúc này, Thiên Thiên lần thứ hai lấy túi gấm rỗng trong tay ra.
Hắn là người trong nhà, nói thật, hắn rất sùng kính cha của chính mình, nhưng không giống như những người khác, hắn đối Trịnh Phàm. . . Kỳ thực không sùng bái mù quáng đến thế.