Cho nên, người duy nhất có thể nhìn rõ được dụng ý của túi gấm rỗng, khả năng cao chính là hắn rồi.
Thiên Thiên hơi nghi hoặc một chút quay đầu lại nhìn phía Đông.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, tuy không sùng bái mù quáng, nhưng suy nghĩ cho rằng phụ soái mình vô cùng trí tuệ không gì không làm được của hắn không hề bị ảnh hưởng tí nào.
Thiên Thiên móc ra từ trong lồng ngực một cái hộp sắt mới, cái cũ hắn đã truyền thừa cho đệ đệ Trịnh Lâm rồi. Cái hộp sắt mới này là hắn đặc biệt cho người thanh âm dựa theo mà làm.
Đầu ngón tay Thiên Thiên vuốt nhẹ hộp sắt,
- Ta vẫn cảm thấy, ý tứ của phụ soái là, để tự chúng ta. . . xem mà làm.
Sau khi nói xong lời này, Thiên Thiên lại nói tiếp:
- Nhưng cuối cùng, chỉ có thể thắng.
Hóa ra, hai ca ca đã sớm hiểu rõ ý tứ phụ soái, nên mới chơi hăng say như thế.
Trong phút chốc, tất cả liền giải thích được cả rồi!
Cho nên, nếu là xem mà làm. . .
Ánh mắt của Thiên Thiên trở nên thâm thúy hẳn lên.
Nói cho cùng, sâu trong huyết mạch mà hắn kế thừa vẫn là hơi thở của đàn ông kia.
Mà người đàn ông kia ở trên chiến trường thường sẽ…
Thiên Thiên hít sâu một hơi, cất hộp sắt vào, hạ lệnh:
- Truyền lệnh, toàn quân xuất kích!
Ban đêm.
Trong màn lửa trại, thỉnh thoảng phát ra tiếng giòn vang.
Ngoài sĩ tốt phụ trách việc tuần tra trong ngoài, những quân sĩ Càn quốc còn lại hoặc là đang nghỉ ngơi hoặc là đang chăm sóc ngựa, hoặc là đang mài đao.
Nói chung, trước đại chiến có thể chuẩn bị đâu ra đấy như thế thì cũng xem như có dáng vẻ nên có của một tinh binh rồi.
Chí ít, đối với quân Càn mà nói, thì diện mạo của bọn họ lúc này không hề giống với bản thân mười mấy năm về trước.
Mà ở trong soái trướng, trước mặt Chung Thiên Lãng là một đám tướng lĩnh đang đứng.
- Chung soái, trước mắt không chỉ có quân Yến ở An Hải trấn đi ra, mà cả quân Yến ở Đông Hải trấn cũng đi ra rồi. Người Yến đây là muốn liều mạng với chúng ta rồi.
- Đúng đấy, Chung soái, quân Yến trước mặt chúng ta là dòng chính Tấn đông, do đích hân vị Nhiếp Chính Vương của Yến quốc kia một tay đào tạo, trung thành tuyệt đối, biết rõ phía trước có hỗ vẫn lao tới như cũ.
Ngón tay Chung Thiên Lãng đặt lên trán, thân hình hơi ngả về sau.
Thật ra, chuyện loạn quyền đánh chết lão sư phụ có thể sẽ xuất hiện ở ngành nghề khác, nhưng trên giao đấu quân sự thì cơ bản sẽ không xuất hiện, tuy rằng trong lịch sử cũng từng xuất hiện trường hợp này, nhưng đều cực kỳ hiếm thấy.
Lão sư phụ làm thống soái, lúc phải đối mặt với cục diện không sao tưởng tượng nổi, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn không hề làm gì, đứng yên ở đó nhìn ngươi biểu diễn, cũng có thể là ngươi làm phần ngươi ta làm phần ta, xem xem đến cuối cùng ai gấp hơn ai.
Đánh trận mà, phải nhìn cho rõ ràng, vốn cũng không phải là chuyện ngạc nhiên phức tạp gì, mà trong chuyện kéo tơ bóc kén ấy cũng phân ra hai loại:
Một loại, chính là ở trong tình huống đối lập ưu thế bản thân đi công kích kẻ địch trước mặt.
Loại còn lại lại là bổ sung cho loại thứ nhất, đó chính là nỗ lực tập trung ưu thế của mình.
Chung Thiên Lãng là tướng môn tử đệ, dù là về mặt gia giáo hay rèn luyện đều rất phong phú, tuy rằng trong lòng có sự nghi hoặc, nhưng cũng còn lâu mới loạn tay loạn chân.
- Có một điểm bản soái không rõ chính là, nếu quân Yến cua ba trấn đó định liều chết đột tiến đi tiếp ứng vương gia của mình, bọn họ nên làm thế nào?
Đánh xuyên qua chúng ta?
Coi như bọn họ thật đánh xuyên qua chúng ta, lại phải ứng phó với sự phong tỏa của Ngô gia thủy sư trên Càn giang như thế nào, không thể lại đi vòng thượng hạ du để sang sông chứ?
Còn nếu chạy tới, chẳng phải thức ăn đã nguội?
Hay là…
Đúng như các ngươi từng nói, bọn họ hoàn toàn không quan tâm, chỉ vì hiệu trung người kia?
Chung Thiên Lãng uống một hớp trà,
- Quân Yến ở An Hải trấn ra trước, đồn kỵ đến báo là chạy sang phía cánh phải quân ta. Quân yến ở Đông Hải trấn ra sau, là chạy sang cánh trái quân ta.
Nhưng quân Yến chủ lực của ba trấn này không hiểu sao lại đứng ở trước mặt chúng ta.
Trước tiên ra khỏi thành, lại dừng lại, thậm chí còn dùng dằng ở trước mặt chúng ta một chút.
Bản soái thực sự không hiểu, đây rốt cuộc là có ý gì.
Hắn muốn kiềm chế trung quân ta, để hai cánh quân kia tấn công sao? Nhưng nếu hắn thật sự có mục đích đó, vì sao không trực tiếp thủ vững thành này, chẳng phải tác dụng kiềm chế sẽ càng lớn hơn, hơn nữa tiến thối càng thuận lợi hơn?
Cần gì phải ra ngoài thành, tặng thành cho chúng ta, rồi lại quay đầu trở về?
Mục đích làm như vậy rốt cuộc là gì?
Bản soái suy tư hơn nửa ngày, trong lòng có một suy đoán, nói ra các ngươi có thể sẽ cười.
- Xin Chung soái bảo cho biết.
- Xin đại soái công khai.
- Đó chính là bản soái cảm thấy, quân Yến ở ba trấn này… có khả năng đã… nội chiến rồi.
Vì nội chiến nên mới dẫn đến không ai phục ai, cuối cùng trở thành… mạnh ai nấy đánh.
". . ." Chúng tướng.
Chư vị tướng lĩnh Càn Quốc trong soái trướng nhất thời không hề có một tiếng động.
Đối với kết luận này của đại soái, bọn họ có chút. . . Không thể nào tiếp thu được.
Nội chiến? Mạnh ai nấy đánh?
Chẳng phải đây là… tình huống chỉ xuất hiện ở người Càn chúng ta sao?
Sao người Yến cũng sẽ nội chiến chứ?
Chung Thiên Lãng nhìn phản ứng của các tướng lĩnh thủ hạ, nhưng không hề cảm thấy phẫn nộ, thậm chí hắn còn không kinh ngạc.
Trăm năm trước hủ hạ các tướng lĩnh phản ứng, ngược lại không cảm thấy phẫn nộ, thậm chí, liền kinh ngạc đều không có.
Trăm năm trước một hồi kia không tính, hơn mười năm này, người Càn thực sự là bị người Yến đánh đến sợ. Hiếm có lắm mới có một hồi đại thắng ở Lương địa, nhưng tính cho kỹ thì, sau một hồi đại thắng đó, Nhiếp Chính Vương lại dâng Thượng Kinh.