Những năm gần đây, địa vị võ tướng ở Càn quốc được nâng lên, chất lượng giáp trụ Càn quân trở nên tốt hơn, sao của tướng sĩ cũng sắc bén hơn, quân lương được phát đầy đủ hơn.
Nhưng, dũng khí đối mặt với người Yến ở đáy lòng vẫn không sao nhấc lên nổi.
Vừa ra chiến trường, vừa nhìn thấy Hắc Long kì của người Yến, khí thế bản thân lập tức yếu đi ba phần. Nếu lại gặp phải vương kì của vị Nhiếp Chính Vương Yến quốc kia, khí thế lại rớt xuống hai phần. Vì vậy, khi đôi mắt với quân Yến ở Tấn đông, trước trận cơ bản cũng chỉ còn sót lại năm phần sĩ khí.
Nhưng càng nhìn bọn họ như vậy, Chung Thiên Lãng liền càng cảm thấy, chính mình. . . Hẳn đã đoán đúng rồi.
- Đều là người, cũng đều là binh lính, thậm chí hơn tám trăm năm trước, chúng ta còn có chung tổ tiên. Chúng ta có thể phạm sai, tại sao người Yến lại không thể?
Chung Thiên Lãng đứng dậy khỏi soái tọa, chỉ vào hai tướng lĩnh:
- Bản soái mệnh ngươi lĩnh năm ngàn kỵ, vòng lại hướng nam!
- Mạt tướng tuân mệnh!
- Ngươi, lĩnh năm ngàn kỵ, vòng lại hướng bắc.
- Mạt tướng tuân mệnh!
- Hai lộ đại quân trái phải, bản soái đã phân phó từ rất sớm, để bọn họ thận trọng từng bước, không được khinh địch…
A, nghĩ đến bọn họ, chỉ có sợ muốn chết, nào dám khinh địch. Có khi so với vị trí mà bản soái dự định, bọn họ còn cách mấy chục dặm.
Nhưng như vậy cũng được rồi, chỉ cần bọn họ có thể ổn định, thì đã có thể chịu được tấn công của người yến.
Hai người ngươi lại thuận thế bọc hậu người Yến, trước tiên nuốt chửng hai lộ quân Yến này cho bản soái!
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Hai lộ đại quân trái phải, mỗi lộ có hơn hai vạn nhân mã, mà hai cánh quân Yến kia cùng lắm cũng chỉ trên dưới năm ngàn kỵ binh, nhưng với sức chiến đấu của quân địa phương Giang Nam,Chung Thiên Lãng thật không dám lạc quan quá đáng.
Cho dù sở hữu số lượng hơn gấp năm lần, nói không chừng cũng có thể bị người Yến nuốt chửng. Cho nên, cuối cùng hắn vẫn quyết định điều hai nhánh binh mã bọc hậu.
Sau đó, Chung Thiên Lãng lại xuống lệnh:
- Truyền lệnh xuống, trước tảng sán đại quân tấn công, bản soái ngược lại muốn xem xem, quân Yến trước mặt đến cùng có dám ứng chiến hay không!
Nghị sự trong soái trướng kết thúc, chư tướng từng người lĩnh soái lệnh lui ra.
Chung Thiên Lãng một mình ngồi trên soái tọa, trong tay thưởng thức một chiếc nhẫn ngọc.
Chiếc nhẫn này, là năm đó lúc hắn cưới công chú làm vợ được tiên hoàng ban xuống.
Lúc đó, cha mình vừa mới qua đời, sau đó, tính mạng thúc phụ của mình đã nhuộm đỏ tước vị An Đông Hầu của người Yến kia.
Hơn nữa, từ rất sớm Tây quân đã bị di chuyển lên phía bắc, của cải, đều trống rỗng.
Có thể nói, khi đó nếu như không phải tiên hoàng trước tiên gả công chúa cho, lại không ngừng thúc đẩy phía sau, Chung Thiên Lãng hắn cho dù còn ở trong quân cũng không thể có thể diện như ngày hôm nay.
Nhưng, tiên đế coi trọng dìu dắt giữ gìn mình như thế, lại do chính mình tự suất quân bức lui thoái vị, thậm chí là. . . Bức tử.
- Tiên đế a. . . Ngài là nản lòng thoái chí rồi.
Chung Thiên Lãng còn nhớ ngày đó, tiên đế ở trước"Binh giải" đã nói:
- Nhưng chúng ta không cam lòng, Đại Càn ta vẫn còn sức để tranh.
Chung Thiên Lãng tự lẩm bẩm câu nói ấy, sau đó cười giễu:
- Nếu là họ Trịnh kia đổi vị trí của ta, đối diện mươi lăm ngàn nhân mã, cần gì tới 30 ngàn đại quân đi chống đỡ, sợ là 10 ngàn cũng đủ rồi.
Hai tay hắn ôm lấy mặt, thở dài, nói:
- Kỳ thực, trong lòng ta cũng sợ.
. . .
Hai quân đối chọi, hai bên đều là quân đoàn kỵ binh, đồn kỵ song phương đã chém giết lẫn nhau từ sớm, hay bởi vì khoảng cách quá gần nên giữa hai hai bên tỏa ra cũng chẳng có bao nhiêu bí mật.
- Nhìn tư thế quân Càn, hẳn là sáng mai muốn quyết chiến với ta rồi.
Trần Tiên Bá nhìn lửa trại trước mặt, ánh lửa chiếu sắc mặt hắn, lúc sáng lúc tối.
Lúc Trịnh Man suất quân xuất kích, hắn phẫn nộ. Mà khi Thiên Thiên cũng đưa ra lựa chọn tương tự, trong lòng Trần Tiên Bá lại không có tí ti phẫn nộ nào.
Không phải vì thân phận Thiên Thiên có gì đặc biệt…
Tuy rằng người tinh tường đều rõ ràng, ngay cả Trịnh Man cũng hiểu rõ trong lòng rằng, người nghĩa tử hắn đây, tuy đã đổi họ, nhưng trong lòng vương gia chắc chắn địa vị của hắn vẫn kém rất xa Điền Thiên Thiên.
Trần Tiên Bá là hiểu ra,
Cái tên lang tể tử Trịnh Man kia có thể sẽ thật sự bỗng nhiên nổi điên, nhưng Thiên Thiên, chắc chắn sẽ không. . . Nếu như trong tay hắn bắt được chính là mệnh lệnh nghe theo quân lệnh của mình…
Nói cách khác. . .
Khả năng cao túi gấm trong tay Thiên Thiên và Trịnh Man cũng giống như mình . . . Túi gấm rỗng.
Sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, trong ngực Trần Tiên Bá như nghẹn một ngụm máu ứ, suýt chút nữa thì phun ra ngoài, nhưng hắn nhịn xuống, tuy rằng sắc mặt đỏ lên.
Đến cùng hắn vẫn không dám ngỗ nghịch hay hoài nghi mệnh lệnh của vương gia.
Dù cho bởi vì túi gẫm rỗng này, làm cho cục diện trước mắt hắn trở nên rất. . . Bị động.
Vốn, binh mã ba trấn gộp lại cũng được hơn 25 ngàn, đủ để vật tay một lần với quân Càn, tuy rằng Càn quân người đông thế mạnh, lần này lại có rất nhiều kỵ binh, nhưng Trần Tiên Bá là một tên thợ săn hợp lệ, ắn tin tưởng dựa vào bản lãnh của chính mình có thể tìm được cơ hội cắn rớt một miếng thịt lớn của quân Càn.
Nhưng trước mắt, hai cánh quân đã mất hết, lại bị trung quân của người Càn chặn lại.
Không gian chiến lược trong chớp mắt đã bị dồn vào một hoàn cảnh cực kỳ lúng túng.
Ngày mai, mình một là phải Đông triệt một khoảng rất xa, hoặc phải ở đây nhắm mắt triển khai một hồi kỵ binh quyết chiến với người Càn.