Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2897 - Chương 2897. Đánh Tới

Chương 2897. Đánh tới
Chương 2897. Đánh tới

Trần Tiên Bá không sợ đánh trận đánh ác liệt, mà ngược lại, hắn rất thích đối thủ có tính khiêu chiến như thế này, điều đó sẽ khiến hắn có được cảm giác thỏa mãn lớn hơn nữa.

Nhưng chiến tranh không phải giang hồ luận võ,

Trước mắt, người Càn sắp xếp cực kỳ rõ ràng, quân đoàn kỵ binh do vị phò mẫ đó suất lĩnh cộng với mấy vạn hiệu binh không chính ở Giang Nam đã vắt ngang ở Giang Đông, chặn trụ binh mã phía bên mình.

Sau đó ung dung dùng ưu thế binh lực tinh nhuệ tiến đến Tĩnh Hải thành, đối phó vương gia.

Dù cho hiện tại dưới trướng phe địch chỉ có một nửa binh lực, Trần Tiên Bá cũng không dám manh động.

- Tướng quân, ngày mai. . .

Phó tướng bắt đầu hỏi dò sắp xếp ngày mai, lúc này là nên làm chuẩn bị, dù chiến hay triệt cũng phải bắt đầu sắp xếp.

Trần Tiên Bá lắc đầu một cái, hắn nhìn lửa trại trước mặt, cho thêm vào bên trong một thanh củi.

Sau đó, hắn lập tức đứng lên, nói:

- Chúng ta rút lui, hai đệ đệ kia của ta sắp bị gần mười vàn người Càn bao vậy tiêu diệt rồi.

Truyền lệnh xương, sáng mai nấu cơm sớm, thêm thịt khô.

. . .

Trịnh Man dưới cơn nóng giận, lĩnh binh tây tiến.

Tất nhiên hắn không thể ỷ vào nhân mã dưới trướng mình mà trực tiếp xông tới trung quân người Càn, mà là ngay từ lúc bắt đầu hắn đã đi vòng qua trung quân, nhào tới phía sau.

Sau đó, đụng phải cánh phải quân Càn.

Quân Càn bố trí binh mã ở Giang Đông theo hình chữ phẩm(品), kéo sau hai cánh là quận binh Giang Nam. Bởi binh chủng hạn chế, hơn nữa đối thủ bọn họ phải đối mặt chính là quân Tấn đông, nên tốc độ bọn họ tiến lên đã chậm càng thêm chậm.

Cũng may, chủ soái Chung Thiên Lãng cũng không nghĩ sẽ dựa vào bọn họ để đánh những trận đánh ác liệt, sự tồn tại của bọn họ, một là mở rộng độ rộng chiến trường, hai là làm chỗ dựa cho trung quân. Mặt khác, nếu thật sự cần thiết, chỉ cần truyền sĩ khí cho bọn họ thì vẫn có thể dùng được.

Nhưng tình huống chiến trường không dễ dàng, một khi chưa hoàn toàn đánh cho quân Yến tàn phế, Đại Càn phò mã gia sẽ không dám đẩy bọn họ đi đằng trước, nhỡ đâu thua một phát sẽ làm dao động quân tâm.

Làm đối thủ, quân Yến cũng biết được quân Càn dễ đánh đến mức nào.

Vốn dĩ Trịnh Man dự định suất lĩnh binh mã dưới trướng tiến về phía trước một chút, không phải để xung trận, mà là để xua đuổi và đe dọa, thửu chèn ép đối phương một phen xem sao, xem phẩm chất chúng thế nào.

Nếu như có thể hù dọa lùi bọn họ, hoặc nhìn ra được chỗ hổng nào đó, thì hắn có thể nghênh ngang vu hồi một lần nữa, tiến Nam đột phá sang sông, sau khi vượt qua Giang Tây liền đi Tĩnh Hải thành tìm vương gia nhà mình.

Có thể suy nghĩ của hắn rất chuẩn, nhưng thực tế lại khác.

Đúng là quân Càn đối diện là một nhánh quân đội rất kém cỏi, nhưng vấn đề ở đây là, bọn họ lại cực kỳ tự mình biết mình.

Từ tướng lĩnh cho đến sĩ tốt bình thường đều cảm giác mình không phải là đối thủ của người Yến, cho nên bọn họ nghiêm ngặt chấp hành quân lệnh của phò mã gia.

Liều lĩnh khinh địch?

Không tồn tại!

Không chỉ có như vậy, tiến trình của bọn họ còn chậm.

Cộng thêm Trần Tiên Bá chủ động lùi lại, dẫn đến Chung Thiên Lãng không thể không đi đầu đỉnh ra một bước, cho nên hình chữ "Phẩm" này, chữ “khẩu” ở phía sau kéo dài ra một chút.

Đồng thời, quân trại của người Càn…

Trần Tiên Bá tự mình xem qua, quân trại của đối phương dựng không được tính là ngay ngắn có thứ tự, thậm chí nhiều chỗ còn rất không phù hợp lẽ thường, hiển nhiên nhánh quân đội này cũng không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nếu là quân Càn khác hoặc binh mã biên trấn khác tuyệt đối không thể xây dựng một quân trại như vậy.

Nhưng vấn đề là, người ta lại cẩn thận lắm.

Thiết trí hàng rào cản trở vững chắc, chiến hào đào vô cùng bỏ công sức.

Không thể tốc độ tiến quân của nhánh quân Càn này chậm, vì bọn họ đã dành quá nhiều công sức cho việc “thận trọng từng bước” rồi.

Cho dù nhánh quân Yến này chỉ là một nhánh quân yểm trợ, thì đối với bọn họ mà nói, đó vẫn là một nhân vật đáng sợ, cho nên phải đề phòng kĩ càng mới được.

Vì thế, cục diện đó đã khiến người ta cực kỳ đau đầu. Người ta nghèo đến quá đáng, nên ngươi không thể chiếm được chút lợi lộc nào, nếu quân lực hiện tại của Trịnh Man đủ mạnh, binh mã đủ nhiều, thì sẽ không quá khó để tiêu diệt đội quân đó, nhưng binh mã dưới trướng hắn lại không nhiều, nên chỉ có thể biến thành sạp bánh rán, trả giá qua lại chứ không thể nào chiếm được nhiều lợi ích hơn.

Trịnh Man trọng tình nghĩa, nhưng hắn cũng không ngốc, tốt xấu gì hắn cũng hầu hạ Trịnh Phàm nhiều năm như vậy, cộng thêm từng được Kim Thuật Khả dạy dỗ qua, nên sẽ không cúi đầu đi chịu chết.

Chết, ít nhất phải chết sao cho có chút giá trị, ít nhất phải chết ở trước mắt nghĩa phụ chứ?

Không có quá nhiều do dự, Trịnh Man cắn răng hạ lệnh:

- Truyền lệnh xuống, vòng qua nahnh người Càn trước mặt.

- Tướng quân, vòng hướng nam sao?

Trịnh Man lườm hắn một cái, nói:

- Không, hướng bắc!

. . .

Đồn kỵ đến báo, quân Yến bỏ chạy rồi.

Tướng quân trong trại thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến sau nửa đêm, bên ngoài lại truyền đến quân báo, nói là có một nhánh kỵ binh quy mô khổng lồ đang đến gần, trái tim vị chủ tướng đó lại dâng lên cổ họng.

Nhưng mà lập tức nhìn ra được đó là quân đội của phò mã gia, chư tướng trực tiếp mừng đến phát khóc.

Mà sau khi nhánh kỵ binh quân Càn đó đuổi tới, phát hiện quân Yến vẫn chưa tấn công cánh phải quân mình thì hơi kinh ngạc, nhưng khi nhìn đến quy mô cùng sự nghiêm mật của quân cánh phải thì không cảm thấy bất ngờ nửa rồi.

Phàm là không phải người ngu, sợ là cũng không muốn đi xung loại quân trận này.

Hết chương 2897.
Bình Luận (0)
Comment