- Truyền lệnh, quân Yến tất nhiên là đi vòng hướng nam, chúng ta đuổi theo hướng nam.
. . .
Một màn tương tự cũng xuất hiện ở một vị trí khác.
Hai nhánh quận binh Giang Nam của quân Càn kia quán triệt chiến thuật từ tâm đến cực hạn, sau khi Thiên Thiên nhìn thấy loại quân trại đó, tay hắn cũng cảm giác có chút đau xót.
Cho dù không chém người mà chỉ thanh lý số hàng rào với chiến hào này cũng đủ mệt chết nửa mạng rồi.
Thiên Thiên quay đầu lại nhìn phía sau, hạ lệnh:
- Đi vòng hướng nam!
Cũng tương tự sau đó không lâu, quân Sở vốn bị phái đến đây giáp công quân Yến, cuối cùng quyết định tiếp tục truy đuổi về hướng bắc.
. . .
Tướng lĩnh vương phủ đời mới có lẽ là lấy Trần Tiên Bá, Trịnh Man cùng Thiên Thiên làm chủ.
Một là danh chính ngôn thuận, là dòng chính trong dòng chính, hai là thiên phú dị bẩm, thiên phú của Trần Tiên Bá và Thiên Thiên đã từng được chứng thực qua.
Bọn họ tuổi trẻ,
Bọn họ lớn mật,
Bọn họ lại có thiên phú,
Nhiếp Chính Vương từng rất hả hê nói với người mù rằng, thủ hạ mình có hai người nửa Quán Quân Hầu.
Cho dù Trịnh Man không thích hợp làm chủ soái nắm toàn cục, nhưng một khi hắn làm chỷ tướng, suất quân vu hồi hay bọc hậu gì đó tuyệt đối là không thành vấn đề.
Vì vậy nói một cách nghiêm ngặt thì túi gấm rỗng của Trịnh Phàm kỳ thật là đang kéo chân sau, ban đầu đã khiến hệ thống chỉ huy của ba trấn hỗn loạn.
Nhưng ba người trẻ tuổi ấy đã dựa vào thiên phú cực mạnh và sự nhạy cảm của bản thân mạnh mẽ mở ra một cục diện mới.
Thứ này, vương gia là không thể nào hiểu được.
Bởi vì vương gia học đánh trận là đi từng bước, cẩn thận từng li từng tí một, run như cầy sấy, dù cho xuất sư đã được mấy năm cũng không dám tự mình thử nghiệm chỉ huy đánh trận, mà là để Lương Trình chỉ huy còn bản thân cam tâm làm linh vật.
Người thích lửa nhỏ đun chậm vừa nhìn thấy người trẻ tuổi nấu lửa cháy hừng hực sẽ vừa khuyên bảo bọn họ phải biết kiềm chế, sẽ vừa ước ao sự phấn chấn của bọn họ.
Sau nửa đêm, Thiên Thiên và Trịnh Man vẫn chưa gặp nhau, nhưng từ trong sâu thẳm, từ một khoảng cách rất xa, bọn họ lại tâm hữu linh tê đưa ra quyết đoán.
Tiến Đông.
Quay lại.
Nếu hướng tây không được,
Vậy thì,
Về thăm nhà một chút!
. . .
Cuối cùng,
Khi mặt trời từ từ dâng cao.
Trần Tiên Bá dẫn dưới trướng hơn 15,000 binh mã đã hoàn thành liệt trận.
Chung Thiên Lãng đối diện cũng đi lên soái liễn của chính mình, chuẩn bị một hồi đại chiến Yến Càn.
Thì bỗng nhiên, Chung Thiên Lãng nhận được quân báo, hai hướng Tây Nam và Tây Bắc đột ngột lần lượt xuất hiện hai lộ quân Yến!
Chung Thiên Lãng chỉ cảm thấy có chút buồn cười, buồn cười với sự mất mặt của bản thân trong soái trướng hôm qua.
Mình bị đối phương lừa rồi.
Làm gì nội chiến chứ?
Hôm qua, hơn một vạn kỵ mình phân ra ngoài không về, đồng thời, hai đạo binh mã phía sau vốn đã đi chậm lại bị người Yến sọa sợ, lại càng không thể đến được vị trí chỉ định.
Vì vậy, về mặt ý nghĩa nhất định, quân Càn rõ ràng chiếm ưu thế về binh lực, thời khắc này lại quân bằng với đối phương.
Chung Thiên Lãng lại không cảm thấy trời sập xuống,
Vừa truyền lệnh để trung quân lại chia ra hai cánh đến đề phòng hai đạo binh mã phía sau, lại mệnh lệnh cho một nhánh quy hoạch vào trong Môn Hải trấn, đề phòng tiếp ứng cho trường hợp xấu nhất xảy ra.
Bản thân hắn thì từ trên soái liễn bước xuống, xoay người lên ngựa, giơ ngân thương lên:
- Đi, gặp thôi.
. . .
Mà Trần Tiên Bá cũng quan sát được biến hóa quân trận của quân Càn.
Thời khắc này, thậm chí hắn còn không phái quân kỵ đi tìm hiểu, cũng không chờ truyền tinh binh của nơi khác đến đây, chỉ dựa vào chút biến hóa ấy của quân Càn, hắn đã có thể kết luận cách cục chiến trường rốt cuộc đã xảy ra biến đổi gì,
Toàn bộ Giang Đông, quân Yến chỉ có ba nhánh binh mã này, còn có thể có cái gì?
Chính là hai ngu đệ của mình vào thời điểm thích hợp nhất đã giết một đòn hồi mã thương!
Lúc trước là 25 ngàn đối 40 ngàn,
Dĩ nhiên ưu thế ở ta!
Hiện tại, là 25 ngàn đối 30 ngàn,
Vậy còn do dự cái gì?
Làm!
Trần Tiên Bá cưỡi lên tỳ thú,
Giơ mã sóc lên.
Hắn thúc vật dưới thân tiến về phía trước, cho đến khi đứng trước hàng đầu tiên của quân trận.
Một màn tương tự cũng xảy ra ở hai đạo binh mã khác, cứ như là tâm hữu linh tê, Thiên Thiên và Trịnh Man cũng cưỡi mã sóc của mình tiến tới trước.
Cũng thật kỳ quái, vương gia đời này không thích nhất là xông về phía trước, lại bồi dưỡng được một nhóm truyền nhân y bát làm gương cho các binh sĩ trẻ tuổi.
Trong phút chốc,
Móng ngựa như lôi, hí lên tảng sáng,
Quân đoàn kỵ binh Yến Càn từng người tinh nhuệ,
Ở trên vùng đất này, kéo ra tấm màn cho trận chém giết đầu tiên!
Hai quân tiếp xúc đầu tiên là trung quân của hai bên, là bộ có binh lực hùng hậu nhất.
Kỵ sĩ song phương, giáp trụ rõ ràng, đặc biệt là hàng kỵ sĩ đầu tiên lại càng viết rõ bốn chữ "Đánh đâu thắng đó" viết thẳng lên mặt.
Trước kia, Trịnh Phàm nhìn Lý Phú Thắng thích xông lên đầu, liền cảm thấy Lý Phú Thắng quá kích động, người làm tướng nên vì đại cục mới phải.
Cũng trước kia,Trịnh Phàm nhìn Tĩnh Nam Vương thích xông lên đầu, liền cảm thấy ngươi là ỷ võ công bản thân giỏi, là võ phu đỉnh phong lại trạng bị Tỳ Hưu dưới thân, nó mà nhào về phía trước một cái thì đúng là tư thế một đấu một vạn.
Nhưng khi không còn trước kia nữa, khi hắn đã trưởng thành rồi, hắn mới phát hiện, làm tướng quân dĩ nhiên không có tác dụng chỉ huy nào khác.
Thắng bại sinh tử thế nào còn không bằng lĩnh quân xung trận, ổ vũ sĩ khí dâng cao.
Cùng một chuyện, nhưng khi bản thân ở một hoàn cảnh khác thì sẽ có lý giải khác.