Trịnh Man dùng sức tiếp tục nói:
- Chính là cái gì!
Mất đi suy nghĩ Trần Tiên Bá là kẻ vong ân phụ nghĩa, Trịnh Man thật sự lo lắng Trần Tiên Bá sẽ báo thù bằng cách nhét phân vào miệng mình.
Nhưng rốt cuộc cũng là từ nhỏ bị đánh ra tình nghĩa, cúi đầu nhận sai là được, không cần bậc thang gì cả.
Trần Tiên Bá cũng bỏ qua tất cả những chuyện lúc trước, không tiếp tục truy cứu nữa.
- Hiện tại vấn đề là. . .
Trần Tiên Bá cầm lấy một cái que, vẽ lên trên mặt đất.
- Ta nhường ra Môn Hải trấn, hiện tại đuổi vị phò mã gia kia vào Môn Hải trấn, trải qua thất bại lần này, trong thời gian hắn sẽ không dám xuất thành ứng chiến đâu. Mà ở phía sau còn có hai đạo quân Càn rác rưởi, theo như lời các ngươi nói, thì nhóm rác rưởi này rất cẩn thận.
Ngoài ra, còn có hai nhánh kỵ binh quân Càn khoảng hơn một vạn đang tuần tra tới lui bên ngoài.
Hiện tại, chúng ta dựa vào khí thế vừa mới chiến thắng, có thể ở đây tiếp tục ngăn chặn vị phò mã gia ấy. Người Càn lại lo lắng chúng ta vây điểm đánh viện binh, nên dù có cứu viện cũng sẽ rất cẩn thận, thậm chí có khi còn sử dụng chiến thuật phiền nhiễu. Mà chúng ta muốn bứt ra rời đi cũng rất khó khăn.
Trịnh Man gật đầu nói:
- Đáng tiếc, không thể hoàn toàn nuốt chửng hắn.
Trần Tiên Bá lắc đầu một cái, nói:
- Xương quá cứng, không gặm nổi.
Cục diện đã thay đổi, trước là vị phò mã gia kia buộc chúng ta. Hiện tại, là chúng ta buộc vị phò mã gia kia. Chúng ta không thể ném hắn ta ở đây, phủi mông tiến tây, đến lúc đó, chỉ sợ chúng ta sẽ bị giáp câu.\
Vì thế, phía vương gia phải làm sao bây giờ?
Trên tường thành, Chung Thiên Lãng vừa mới xem xét thương thế binh lính, đồng thời hứa hẹn ban thưởng sau trận chiến, cổ vũ sĩ khí xong.
Hắn không cho là quân Yến sẽ công thành, cho nên hắn cũng không cảm thấy mình sẽ có nguy hiểm gì.
Đánh thua, cũng không hoảng, cục diện vẫn là cục diện kia, nhiệm vụ của mình vốn chỉ là giữ chân quân Yến của ba trấn này không qua sông được mà thôi.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ lỗ châu mai, hắn lẩm bẩm:
- Phía bên Tĩnh Hải, chắc là đang náo nhiệt lắm.
. . .
"Vù! Vù! Vù!"
Đá tảng bị quăng bắn vào, một phần nện ở trên tường thành, một phần trực tiếp đập vào trong thành.
Dù cho cư dân bên trong đều là người Càn, thì quân Càn công thành cũng không chút chìn tay.
Có thể nói, lần này người Càn đã trả giá rất lớn, không tiếc để Giang Nam rơi vào trong chiến hỏa, cũng không tiếc để phòng tuyến phương Bắc xuất hiện một lỗ hổng to lớn.
Cho nên, lần này, bọn họ sẽ không tiếc!
Máy bắn đá bắn xong, quân Càn phát động lần công thành thứ ba trong hôm nay.
Vương kỳ Nhiếp Chính Vương vẫn cắm trên thành cao, cổ vũ tinh thần phe thủ thành, nhưng bản thân Nhiếp Chính Vương lúc này đây cũng không ở trên thành, mà ở trong căn nhà hắn ở trước đó.
Cho cá ăn.
Người mù, Tạ Ngọc An và các tướng lãnh muốn đến cầu kiến, đều bị Trịnh Phàm hạ lệnh không tiếp.
Nhưng có một người thì các thân vệ không tiện ngăn, đó chính là Thế tử điện hạ;
Đặc biệt là Thế tử điện hạ nói ra một câu hiếm khi hắn nói:
- Ta muốn gặp cha ta.
Các thân vệ chỉ có thể cho đi.
Bên ngoài, trên tường thành giết đêsn khí thế ngất trời, lão tử nhà mình lại ở đây xé vụn màn thầu cho cá ăn, khóe miệng Trịnh Lâm theo bản năng mà giật giật.
Lúc quân Càn xuất hiện tại ngoại ô Tĩnh Hải thành, Trịnh Lâm đã bị cha hắn ném ra bên ngoài "Chủ trì cục diện". Dù là trong bất kì hội nghị nào, thì thủ tọa vốn phải do vương gia ngồi đã bị đổi thành Thế tử điện hạ.
Cha hắn chân trước mới còn hứa hẹn chờ tìm được thời cơ sẽ cho hắn cơ hội theo Thiên ca ca ra ngoài đánh giặc, kết quả chân phải mới vừa chạm đất, liền lập tức xếp chỗ cho hắn làm rối dây…Không, ngay cả sợi dây cũng không có!
- Ngươi thật đúng là hăng hái . . .
Lúc đang dùng ngữ khí trào phúng để nói ra lời này, Trịnh Lâm thấy mẫu thân mình bưng đĩa trái cây đi ra.
- Thật hăng hái . . . Cha.
- Ha ha.
Trịnh Phàm nở nụ cười, tiếp tục cho cá ăn.
Hoa quả cắt gọn, còn cắm cây tăm vào, đồng thời, mẫu thân mình còn tự tay cầm lên đút đến bên miệng cha.
- Hơi chua rồi.
Trịnh Phàm ăn miếng thứ hai liền không muốn ăn nữa.
- Sợ tâm cảnh ngươi không ổn, nên ta đặc biệt không chọn ngọt.
Tứ Nương cười cợt.
- Tâm tình tốt xấu không ảnh hưởng đến ăn uống.
Trịnh Phàm nói.
- Đúng, phu quân rốt cuộc vẫn là phu quân.
Nói xong, Tứ Nương chỉ chỉ đĩa trái cây, nói:
- Nhi tử, ăn nó.
". . ." Trịnh Lâm.
Cuối cùng Trịnh Lâm vẫn đi tới, bưng đĩa trái cây lên bắt đầu ăn.
Đúng là hơi chua thật, nhưng vẫn không đến mức không thể nuốt xuống nổi, vừa ăn, Trịnh Lâm vừa oán thầm cha mình.
Rốt cuộc cũng ăn xong, hắn đặt đĩa xuống.
- Cha bên ngoài đang đánh nhau.
- Ta biết.
Trịnh Phàm tiếp tục vung vụn màn thầu, cũng không ngẩng đầu lên. nói:
- Vẫn có thể thủ tiếp bảy tám ngày, không thành vấn đề.
Tuy rằng binh mã trong thành không nhiều bằng quân Càn bên ngoài, nhưng dù gì cũng có hơn hai vạn giáp sĩ, chỉ cần lương thảo không thiếu, tạm thời quân Càn không thể làm gì được.
- Nhưng cục diện này sẽ không duy trì được quá lâu.
- Ta cũng biết.
- Ngươi. . . Ngài không có biện pháp gì sao?
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nhưng dường như lại nghĩ tới điều gì, nói:
- Có.
- Có?
- Đúng, lại qua ba ngày nữa, ngươi đi lên thành ngồi dưới tấm vương kì của ta một chốc, có thể cổ vũ sĩ khí.
- Mỗi ngày máy bắn đá của quân Càn đều đập liên tục!
- Đập chết người sao?
Trịnh Phàm hỏi.
- Đương nhiên đập chết rồi.
- Hừm, đánh trận mà, nhi tử của người khác có thể bị đập chết, nhi tử của Trịnh Phàm ta lại không thể bị đập chết sao?
- Bảo ngươi đi, ngươi liền đi.
Tứ Nương mở miệng nói: