- Không đi ta liền khâu ngươi lên trên ghế.
". . ." Trịnh Lâm.
Trịnh Phàm cười ha ha, nói:
- Chờ qua một thời gian ngắn nữa, cục diện lại thay đổi một chút thì ta sẽ đổi cho ngươi. Ngươi nghĩ xem, mọi người vốn đang kì vọng vào ta, ngươi lên trước, nếu như không được, chứng minh là ngươi không được, ta đi ra, chẳng phải mọi người có thể dấy lên một làn sóng hi vọng?
- Đây chính là chiến thuật của ngươi?
- Không phải rất tốt ư?
- Cha, rốt cuộc trong hồ lô ngươi bán thứ gì thế?
- Chậc, nói thế nào các ngươi mới chịu tin đây, thật sự ta không có bài tẩy bay bố trí ngầm gì cả.
- Cho nên cha liền ở ngay đây nuôi cá động viên quân tâm?
- Nếu thật sự muốn động viên quân tâm thì không nên ở đây lén nuôi cá, không phải ta mới vừa nói sao, vẫn chưa đến lúc đó.
Lúc này, có truyền tin binh đi vào bẩm báo:
- Báo, vương gia, thành phương Nam xuất hiện cờ xí quân Sở!
Cấm quân hoàng tộc ở Minh Tô thành phản là chuyện mà mọi người đều đoán được, nhưng vấn đề liền ở ngay đây, vốn mọi người chỉ là đoán, không biết đến cuối cùng sẽ xảy ra điều gì.
Dù sao, có không được đi nữa thì ngươi cũng có thể tọa sơn quan hổ đấu mà.
Nhưng hiện nay, quân Sở quay giáo, điều này không thể nghi ngờ chính là một đả kích rất lớn vào sĩ khí của quân thủ Tĩnh Hải thành.
- Biết rồi.
Trịnh Phàm phất tay một cái.
- Chỉ biết rồi?
Trịnh Lâm hỏi.
Trịnh Phàm vỗ tay một cái, nói:
- Không thì sao?
- Cha, ta hi vọng ngươi thật sự có biến pháp, nếu không…
Tứ Nương hơi nhíu mày, nói:
- Nếu không thì làm sao?
- Ta. . . Chỉ có thể tận lực che chở cha mẹ phá vòng vây.
- Ha ha ha.
Trịnh Phàm nở nụ cười, đưa tay, vỗ vỗ đầu nhi tử:
- Phía Nam không sao, chủ yếu là phía Bắc…
- Thông Diêm thành?
- Ừm.
Trịnh Phàm đáp một tiếng.
Lúc này, lại có một truyền tin binh đến đây bẩm báo:
- Báo, thành Bắc xuất hiện một nhánh kị binh của Tạ thị, nhưng không chờ quân ta tiếp ứng thì đã bị Càn quân bên ngoài tiêu diệt sạch.
- Ha ha ha ha ha. . .
Nghe quân báo xong, vương gia cười to. Hắn xoay người nhìn đĩa trái cây trống rỗng, không khỏi nói:
- Tiểu tử thúi, ăn sạch hết cả, không chừa cho lão tử chút nào.
". . ." Trịnh Lâm.
- Phu quân chờ một chút, thiếp thân lại đi chuẩn bị.
- Ta muốn ăn lẩu.
- Được được được.
Tứ Nương đứng dậy đi chuẩn bị.
Trịnh Lâm vẫn chờ ở tại chỗ.
Vương gia hơi nghi hoặc một chút, nói:
- Vây thành lâu Thành như vậy, nguyên liệu tươi để nấu ăn cũng không nhiều, sao, ngươi định ăn ké nồi lẩu của lão tử hả?
- Rốt cuộc là ý gì? Sao ngươi lại hài lòng như vậy, khẩu vị tốt lên?
Vương gia sửa lại đai lưng, nói:
- Lão chó già Tạ gia kia có thể sẽ vì nể mặt Tạ Ngọc An mà không lựa chọn phá Tĩnh hải thành trước.
Nhưng, tất cả là vì nhi tử.
Người nhìn xem, hiện tại lão chó già kia liều mạng đến mức nào, lại còn có thể phái người đến đây, biết rõ là ném củi vào trong lửa, một đi không trở lại, nhưng mà hắn muốn hai cha con ta nghe được tiếng vang đó.
Có biết nguyên nhân vì sao không?
- Hắn… hắn muốn thắng?
- Ha ha ha, không, không. . .
Vương gia cúi thấp người, ghé sát mặt vào Trịnh Lâm, nhỏ giọng nói:
- Hắn không chỉ muốn thắng.
Hắn ư, còn muốn sau này ăn ké nồi lẩu của ta.
Đem mặt tiến đến trước mặt Trịnh Lâm,
Phần lớn lệnh bài đã bị đào lên, một số cẩm y thân vệ còn đang dọn dẹp, số còn lại thì thu dọn những lệnh bài để ở đây lúc trước.
Trịnh Lâm vẫn quỳ ở đó, mẹ hắn không bảo hắn dậy, hắn không thể đứng dậy.
Cũng chính vì thế mà Trịnh Lâm thấy được Lưu Đại Hổ mang theo hơn mười cẩm y thân vệ, tay cầm sách, đang so sánh đối chiếu từng tấm lệnh bài một, mà cẩm y thân vệ bên cạnh thì dùng một mảnh lụa nhỏ bọc riêng từng tấm lệnh bài đã được đối chiếu xong, sau đó xếp gọn vào trong từng cái rương lớn.
Công tác chuẩn bị trước đó rất chu đáo, những thứ này đều được đặt mua ở Tĩnh Hải thành, mà lúc đó. . . Thành trì còn đang bị vây công.
Tức là, lúc ấy cha ruột hắn vừa cho cá ăn vừa có thể suy nghĩ đến chuyện này.
Bên dưới đài cao, Kiếm Thánh đứng khoanh tay, gió từ từ thổi qua áo hắn, dường như hắn cảm nhận được ánh mắt đồ nhi của mình, mới quay đầu sang nhìn.
Trịnh Lâm nhớ sư phụ mình đã từng nói, làm người vốn nên giữ lời, nhưng trên đời này người thật sự có thể làm được như vậy lại có mấy ai?
Sư phụ lại còn nói, cha hắn là người giữ lời nhất trên đời này mà sư phụ từng thấy.
Chính bởi vì vậy, nên khi cha hắn nói: Ta chỉ là tiện thể diệt quốc, thì hắn vẫn tin.
Cha hắn không cần cố sức biểu lộ hay thể hiện điều gì cả, tất cả cứ như là chuyện đương nhiên.
Hai tay Trịnh Lâm chống bên người. Hắn từng nghi hoặc, nghi hoặc vì sao các cha nuôi lại ở bên cạnh cha ruột hắn, nghi hoặc vì sao sư phụ lại làm bạn với cha ruột hắn, nghi hoặc vì sao mẫu thân hắn lại lựa chọn người đàn ông này, sau đó sinh ra hắn.
Những nghi hoặc ấy đã theo hắn rất lâu, lâu đến mức hắn đến giờ vẫn chưa tìm ra được đáp án, nhưng dần dần, dường như đáp án đã không còn quan trọng nữa rồi.
Lưu Đại Hổ tiến lên, quỳ bẩm:
- Vương gia, lệnh bài đã được kiểm kê xong xuôi, thu xếp thỏa đáng.
Vương gia gật gù.
Lưu Đại Hổ đứng dậy, yên lặng lui ra.
Ánh mắt vương gia đầu tiên là hướng về ba lá cờ lớn trên đài cao.
Một lá là Hắc Long kỳ;
Một lá là Tĩnh Nam quân quân kỳ.
Một là là vương kỳ của Trịnh Phàm hắn.
Năm đó, chính là ở dưới ba lá cờ này, hơn vạn thiết kỵ đã mở đường cho hắn, bọn họ dùng phương thức ngang ngược nhất nguyên thủy nhất mở một con đường máu cho hắn.
Có một vài chuyện, có một vài người tùy theo từng thời điểm mà để lại dấu ấn khác nhau trong kí ức của ngươi.