- Có thể vậy.
Kiếm Thánh nói.
Lúc này, trong rừng truyền đến tiếng la giết, cẩm y thân vệ bắt đầu chém giết với cao thủ từ trên Hậu Sơn xuống.
- Xem ra vẫn chưa chuẩn bị xong, Đại Hổ, có mang gì ăn không?
- Có.
Đại Hổ lấy bánh ra đưa cho vương gia.
Vương gia bẻ một miếng đưa cho nhi tử:
- Nếu màn biểu diễn trên đó còn chưa chuẩn bị xong, thì hai cha con ta cứ chờ chút đã.
Vương gia dẫn Thế tử ngồi xuống, hai cha con cầm bánh trong tay, bắt đầu ăn.
Ăn ăn, Thế tử quay đầu hỏi:
- Cần phải như vậy sao?
- Thế nào?
Thế tử nhìn lướt qua mẫu thân đứng ở phía trước, tổ chức từ ngữ một lát, nói:
- Tại sao?
Theo Trịnh Lâm, hoàn toàn có thể trực tiếp hạ một đạo vương lệnh, trên núi chó gà không tha liền xong việc, cần gì phải tự mình leo núi đi trên sơn đạo chứ, giờ còn phải ngồi chờ để phía trên núi chuẩn bị cho xong. Chuyện này rất không phù hợp với phong cách hành sự nhất quán của cha hắn.
- Có một vài con đường mà người làm cha có thế nào cũng phải dắt tay con trai mình đi.
Trịnh Lâm vẫn không hiểu, hỏi:
- Lúc trước cũng có người mang ngươi đi sao?
Am vương gia hơi ngưng lại, chậm rãi gật đầu:
- Có.
Tiếng chém giết hai bên từ từ lắng xuống, lại đợi một lúc, Vương gia đứng lên, cùng nhi tử bắt đầu đi tiếp.
Đi tới một hồi, phía trên bỗng nhiên vang lên tiếng lôi đình, từ nơi sâu xa truyền đến một âm thanh uy nghiêm:
- Vương gia, còn không lui binh, đời con cháu gian nan.
Một cơn gió màu xanh từ trên núi thổi xuống.
Kiếm Thánh nhìn Trịnh Phàm, không ra tay.
Vương gia thì cúi đầu nhìn con trai mình, nói:
- Con à, nghe xem hắn nói cái gì.
Trịnh Lâm bước về phía trước hai bước, lên hai bậc thang.
Khi ngọn gió màu lam đó xông đến, phong ấn nơi mi tâm Trịnh Lâm phát ra một đạo hào quang màu đỏ, sau trong đôi mắt nó cũng bị màu máu bao trùm:
- Khiến ta. . . Gian nan, ha ha!
Thế tử điện hạ cứ đứng như thế, khi ngọn gió màu lam thổi đến trước người hắn, lại bị cản lại.
- Ta chỉ là vẫn chưa trưởng thành.
Thế tử điện hạ hét lớn,
- Lại cho ta thêm mười năm, ta sẽ vượt qua các cha nuôi, vượt qua sư phụ, vượt qua tất cả mọi người.
Ta không sợ gian nan, thứ ta sợ chính là tương lai quá dễ dàng.
Chán!
Oanh!
Ngọn gió màu lam bắt đầu rạn nứt, tiêu tán.
Phía trên lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Nhưng rất nhanh, tiếng lôi đình thứ hai vang lên, một gương mặt quỷ khổng lồ xuất hiện ở phía trên:
- Vương gia, còn không lui binh, đế vương chi thế mà vương gia khổ sở tích lũy bao lâu qua sẽ bị chôn vùi!
- Không còn mới tốt. Bàn cờ này mà cho ta, ta cũng chẳng lạ gì, nếu có thể thẳng thắn lật tung bàn cờ này, ta lại có thể chơi lại từ đầu.
Mặt quỷ bị chôn vùi. Trên núi, lần thứ hai truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Chú thuật chính là như vậy, khi ngươi chú người khác, bản thân cũng phải gánh chịu nguy hiểm cực lớn, nếu không thể chú thành công, chú kia sẽ phản phệ bản thân.
Khóe miệng người mù hiện nét cười, cực kỳ vui mừng.
- Con ta uy vũ.
Vương gia đứng phía sau vỗ tay.
Trịnh Lâm quay đầu lại nhìn về phía cha mình, biểu tình là lại vừa bực mình vừa buồn cười.
Vương gia tiếp tục lên núi, khi đi đến bên người nhi tử, hắn ngoài ý muốn phát hiện mặt nhi tử nhìn sang hướng khác, nhưng tay lại hơi đưa ra.
Vương gia đưa tay ra nắm lấy tay Thế Tử.
Hai cha con, tiếp tục lên núi. Lúc này, năm đạo lôi đình bắt đầu vần vũ trên bầu trời.
Kiếm Thánh sắc mặt nghiêm nghị, nói:
- Đây không phải chú thuật, đây là Luyện Khí sĩ đang dẫn lôi!
Người mù cũng lập tức lên tiếng nhắc nhở:
- Dằn vặt nửa ngày, chú thuật đều là hư chiêu, bây giờ mới là đòn trực tiếp.
Vương gia giơ tay lên, ra hiệu mọi người ở phía sau không nên lên, bản thân thì tiếp tục nắm tay nhi tử tiến lên.
- Cha, ngươi đừng đùa nữa.
Trịnh Lâm nhắc nhở:
- Có thể bị lôi đình đánh chết thật đấy.
- Yên tâm, Hậu Sơn này, cha đi quen rồi.
- Ồ.
Hai cha con tiếp tục đi lên.
- Oong trời là một tên mù, phải dựa vào chó săn bên dưới dẫn đường mới bổ trúng người được.
- Cho nên, tất cả Luyện Khí sĩ đều là chó sắn?
- Có thể nói là vậy.
- Nhưng mà hiện tại chúng ta bị nhắm vào rồi?
Trịnh Lâm ngẩng đầu nhìn lôi đình sắp giáng xuống, có chút bận tâm nhắc nhở.
- Chúng ta ở nơi nào?
- Ở sau núi.
Trịnh Lâm đáp.
- Hậu Sơn chỗ nào?
- Ở trên sơn đạo.
- Vậy thì không ở Hậu Sơn.
- Hả?
- Bởi vì chúng ta đang ở trên đường.
- Cha, hiện tại không phải lúc chơi chữ đâu.
Vương gia khẽ lắc đầu, nói:
- Nhờ phúc Ma Hoàn ca ca ngươi, cha cũng từng làm Luyện khí sĩ trong một thời gian ngắn, hiện tại, nếu cha lấy Ma Hoàn ca ca ra, thì hai cha con chúng ta còn bị sét đánh nhanh hơn.
Cha cũng không phải là muốn nói gì, chỉ là, cha biết biện pháp trí mạng nhất để đối phó với đám Luyện Khí sĩ này.
Những năm gần đây cha vẫn luôn hiếu kỳ một chuyện, rõ ràng hắn lợi hạu như vậy, nhưng vì sao vẫn nói bản thân là chỉ… hơi thông phương thuật?
Ban đầu, ta cho là hắn khiêm tốn, bởi vì hắn biết thật sự quá nhiều, so với những bản lãnh khác của hắn thì phương thuật đúng là không là gì cả thật.
Nhưng sau đó, ta hiểu rõ rằng, thứ gọi là phương thuật ấy chỉ cần nhớ kĩ câu này: Tin thì có không tin thì không, là phương thuật trong thiên hạ đều có thể phá được.
Mà những thứ có thể bị phá, thì làm gì đáng để khoe khoang?
Cha vừa nói xong, Trịnh Lâm liền phát hiện, tạp âm trên đỉnh núi phía trước đã không còn nữa rồi, hắn quay đầu lại, những người cùng đi lên núi ở phía sau, các cha nuôi, mẫu thân, sư phụ, cùng với hộ vệ hai bên đều không thấy đâu cả.
Đây vẫn là đường lên núi, hắn vẫn bị phụ thân nắm tay, nơi này, cũng vẫn là Hậu Sơn.