Nhưng mà, lại không giống nhau. . .
Lúc này, giọng nói của cha ở bên cạnh lại vang lên:
- Lời này, nói thì dễ làm thì khó, có vài người, miệng nói là không tin quỷ thần, nhưng thật ra trong lòng lại vẫn hoảng sợ.
Ngay như hơn mười năm trước, cái lần mà sư phụ ngươi thua ấy, là cũng thua ở dưới phương thuật thơi, bởi vì khí đó trong lòng sư phụ ngươi cũng có hoảng sợ. Nếu là hiện tại, sư phụ ngươi sẽ không thua đâu.
- Kia. . . Cha, trong lòng ngươi không hoảng sợ sao?
- Còn chứ.
- Còn?
- Ai có thể thật sự trong lòng không lo sợ đây? Dù có là Thánh Tăng Tiên đạo chân chính, sợ rằng cũng khó làm được chuyện đó. Mà có vài thứ, càng muốn nó không xuất hiện, thì nó lại thường xuyên ở trong lòng ngươi.
Nhưng, ngươi có thể cho phép nó tồn tại, chỉ cần ngươi đủ niềm tin khắc phục nó là được rồi.
Lúc này, Trịnh Lâm chợt phát hiện thanh âm của phụ thân tăng cao:
- Trên chiến trường đã không còn ai có thể đánh bại cha ngươi nữa rồi. Mặt mũi của ông trời cha ngươi còn không thèm cho, huống chi là đám chó săn kia, ha ha.
Bấy giờ bỗng dưng vang lên tiếng lôi đình giáng xuống.
Trịnh Lâm chỉ cảm thấy trước mắt tầm mắt loáng một cái, lúc này mới phát hiện người ở chung quanh, trong lúc nhất thời hắn thậm chí không cách nào phân biệt được ban nãy là họ rời đi hay là hắn rời đi.
Oanh! Oanh! Oanh! ! !
Từng đạo từng đạo lôi đình vẫn giáng xuống, nhưng không nện lên trên người hai cha con, mà là nện xuống ngọn núi.
Bởi vì khi nãy, trong thời khắc lôi đình chuẩn bị giáng xuống, đám Luyện khí sĩ trên núi lại không cách nào nắm bắt được khí thế của vị vương gia kiam cứ như vương gia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mà hậu quả kéo theo chính là… lôi đình mất đi mục tiêu, sau khi giáng xuống liền theo bản năng hướng về người đã tiếp dẫn nó xuống…
Trên đỉnh núi.
Loạn thạch bay ngang, ánh lửa tung toé, dù là tuyệt thế võ phu thì ở dưới lôi đình cỡ này sợ là nhục thân cũng chịu không nổi, càng đừng nói đến Luyện Khí sĩ nhục thân vốn đã suy yếu.
Thậm chí, còn có thể nhìn thấy không ít mảnh vỡ hài cốt bay xuống khu rừng bên dưới.
Trịnh Lâm giật mình nhìn một màn trước mắt. Vương gia thì dừng bước, xoay người nói:
- Được rồi, leo núi quan trọng nhất chính là phong cảnh ven đường, không cần chấp niệm leo đến đỉnh núi làm gì, nếu đã nhìn đủ phong cảnh rồi, thì hai cha con ta xuống nuối thôi.
- Ồ, được thôi.
Vương gia cùng Thế tử bắt đầu xuống núi, mà cẩm y thân vệ hai bên thì cấp tốc đánh lên đỉnh núi, bọn họ muốn bảo đảm không còn bất kì người sống nào.
Sau khi xuống núi mới biết được một chuyện, đó chính là có một đội sứ giả đến từ Thượng Kinh, bọn họ chờ đã lâu, hơn nữa còn là người quen cũ, Diêu Tử Chiêm.
Vương gia nắm tay con trai đi tới bên ngoài soái trướng, Diêu sư đứng chờ ở đó hít sâu một hơi, lúc này hắn như phải gom góp rất nhiều dũng khí mới có thể quát to:
- Vương gia, nếu như Càn Quốc ta hàng phục, vương gia có thể không tiến Thượng Kinh không!
Trịnh Lâm nở nụ cười, hắn cảm thấy lão đầu này thật thú vị, dùng âm thanh lớn nhất, dũng khí lớn nhất, lại nói ra mấy lời xin tha thế này.
Gậy đã đánh xuống tới đó rồi, người Càn còn nằm mơ, nghĩ chỉ cần gạt đi quốc hiệu là có thể tiếp tục bảo toàn được sao?
Chuyện này, sao có khả năng?
Vương gia nhìn Diêu Tử Chiêm, nói:
- Vất vả đến chơi nhà, có thể nào cũng phải tới cửa nhìn một cái chứ, tốt xấu gì cũng phải để dân chúng Thượng Kinh biết mặt cô chứ.
Diêu Tử Chiêm thở dài, cầu khẩn:
- Bách tính Thượng Kinh đã từng trải qua địa ngục mà năm đó vương gia… vương gia… mang đến cho bọn họ rồi.
- Vậy thì càng nên nhìn thêm.
- Vì sao?
- Bởi vì cố có thể giúp bọn họ mở mang thêm, địa ngục rốt cuộc có mấy tầng.
Trong soái trướng, hương thơm lượn lờ.
Lưu Đại Hổ bưng bữa tối tới, là mì xối mỡ.
Vương gia cùng Thế tử ngồi ở đó, ai nấy càm đũa trộn mì của mình, Tứ Nương ngồi bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng sờ trên ót nhi tử, cực kỳ “giống” dáng vẻ mẫu thân hiền lành.
Trịnh Lâm khẽ nhíu mày, yên lặng để đũa xuống, đưa tay cầm tỏi ở trên bàn, bóc vỏ.
Hắn từng thấy, trước đây lúc Thiên ca còn đang học trong vương phủ, mỗi lần cả nhà ăn cơm, ăn tôm Thiên ca sẽ bóc tôm, ăn mì Thiên ca sẽ bóc tỏi, sau khi ăn xong Thiên ca sẽ bận bịu dọn dẹp.
Nhưng lúc đến phiên mình "Kế thừa", trong lòng Trịnh Lâm vẫn có hơi khó chịu.
Lần này, sau khi vào Càn, biểu hiện của cha ruột hắn khiến hắn càng thêm nghi hoặc.
Vì sao lại có một đám người như thế cam tâm liều chết quên mình vì một “Phàm nhân” như vậy?
Ngươi nói xem, nếu người cha này thật sự bảy tám chục tuổi, vai không thể chống tay không thể xách bị bệnh liệt giường, vậy cũng thô đi, có lẽ hắn sẽ âm thầm làm không oán thán.
Nhưng vấn đề ở đây là, rõ ràng người cha này chính trực tráng niên, lại còn là tam phẩm võ phu mới lên cấp, hắn chỉ đơn thuần là đang hưởng thụ cảm giác nhi tử hầu hạ mình thôi.
Tỏi bóc xong, hắn cắn một miếng, lại và một ngụm mì lớn, mùi vị đó, hô. . .
Thật ra nhi tử hắn không nghĩ sai, đúng là hắn thích cảm giác được nhi tử hầu hạ hắn. Nếu đứa nhỏ này không thể làm người hầu cho hắn, thì sinh nó ra có ý nghĩa gì?
Bàn đối diện, Diêu Tử Chiêm cũng tay nâng một bát mì xối mỡ, ăn say sưa ngon lành.
Một chút dầu mỡ dính lên trên quần áo và chòm râu hắn, Lưu Đại Hổ nhìn thấy liền mang cho Diêu sư một khối khăn ướt sạch sẽ.
Vương gia khẽ mỉm cười, lại cầm một tép tỏi từ chỗ nhi tử, nói:
- Người ấy, sống cả đời này cũng nên có lúc lùi một bước để ngẫm lại, có thể ăn no uống tốt cũng là một loại phúc phận bằng trời rồi.
- Vương gia nói phải, vương gia nói đúng lắm.
Diêu Tử Chiêm lập tức gật đầu đáp lời.