Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2908 - Chương 2908. Ta Còn Đang Độ Xuân

Chương 2908. Ta còn đang độ xuân
Chương 2908. Ta còn đang độ xuân

- Nhưng mà, người và thú vật lại không giống nhau ở chỗ đó. Bụng không đủ no thì đầu óc không thể suy nghĩ chuyện gì khác, mà một khi bụng no rồi, liền nghĩ đến nhiều vấn đề hơn. Thấy nhà hàng xóm tường đỏ ngói xanh, thấy người ta kiệu ra vào, thấy người khác mặc tơ lụa, liền cảm giác bản thân không bằng người ta, thế là khổ não.

- Vương gia nói đúng, đây chính là không sợ nghèo, mà là sợ chia không đều.

- Ngược lại, cô cảm thấy đây chính là ăn no rửng mỡ.

- Vương gia nói sai rồi, người có chỗ hướng tới, nên mới phát triển được.

- Diêu sư nói chính là, cô thụ giáo rồi.

Diêu Tử Chiêm chớp mắt.

- Cho nên cô một giây cũng không dám xem nhẹ ý chí người Càn, bởi vì dù là 800 năm trước hay 800 năm sau, Càn quốc vẫn là nơi có người… ăn no nhiều nhất mảnh Đại Hạ cổ địa này.

Diêu Tử Chiêm nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên cảm giác tô mì trước mặt không còn ngon nữa.

Nói đến nói đi, đàm luận đến đàm luận đi, nhiệm vụ của mình căn bản là không thể hoàn thành dễ dàng.

Ngươi ta không muốn ngươi cúi thấp đầu nhận thua đơn giản như thế.

Người ta chính là muốn bắt ngươi phải mặc y trắng dắt dê ra, rồi ở trước móng của nó quỳ xuống hành lêxương.

- Vương gia, thật sự không thể, không thể dàn xếp sao?

Vương gia cười cợt, nói:

- Nói chuyện làm ăn buôn bán là cần tiền vốn, ngươi cảm thấy Càn quốc của ngươi còn thứ gì đáng giá để cô nhượng bộ sao?

Nửa bên Giang Nam đã không còn quy phụ vị quan gia mới là Triệu Nguyên Niên, Càn giang lại bị quân ta cắt đứt đường hàng hải, lương thực năm nay không cách nào vận chuyển kịp tới Thượng Kinh, sợ là hiện tại đô thành Càn quốc ngươi đã nháo nhào vì thiếu lương thực.

Tây nam Thổ Ty, Bắc Khương chư bộ đã hưởng ứng Đại Yến ta khởi sự phản Càn…

Bây giờ, các ngươi chỉ còn cái miệng là cứng thôi.

- Vương gia, Đại Càn kinh kỳ ta còn có mấy chục vạn cấm quân, hiệu trung quan gia, hiệu trung triều đình!

Diêu Tử Chiêm nói tới quang minh lẫm liệt, nhưng vương gia chỉ yên lặng hút một ngụm mì.

- Thêm một trái ớt.

Trịnh Lâm bỏ một trái ớt vào trong bát cha mình.

Diêu sư có chút lúng túng. Thật ra trong đầu hắn hiểu rõ, mình có phô trương thanh thế tới mức nào thì trong mắt vị này cũng chẳng chút tác dụng, nhưng đã mang theo sứ mệnh ra đi, hắn không thể không tiếp tục.

Sau đó, chính là tiếp tục ăn mì.

Chờ vương gia để đũa xuống rồi, Diêu Tử Chiêm cũng lập tức để đũa xuống.

Lưu Đại Hổ đưa khăn cho vương gia lau miệng, sau khi vương gia lau miệng xong liền gấp nó lại, vừa lau tay vừa nói:

- Yêu cầu của cô rất đơn giản, chỉ có một.

Triệu Mục Câu, mặc y trắng dắt dê ra khỏi thành, hướng cô xin hàng.

- Nhưng là vương gia. . .

- Không có cò kè mặc cả gì cả, nếu không thỏa mãn được điều kiện này của cố, cô liền khiến Thượng Kinh từ đây trở thành lịch sử.

Diêu Tử Chiêm đứng lên, mím môi nói:

- Vương gia, còn có một câu nói, là người khác dạy ta.

- Nói.

- Vương gia ngài có một bộ binh mã ngăn chặn giang đạo, lại ở bên ngoài kinh kỳ, không vội tấn công, là vì vương gia cảm thấy, tuy rằng kinh kỳ ta chỉ có mấy chục vạn đại quân, nhưng con số cấm quân lại không hề ít, trong lòng vương gia không muốn ném quân sĩ của mình vào trong vòng xoáy kinh kỳ này.

Lời này, nói đúng rồi.

Vương gia nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, nói:

- Lý Tầm Đạo nói với ngươi?

- Đúng.

- Trở về nói cho Lý Tầm Đạo.

- Ngài nói.

- Đại Yến sắp thắng, chuyện này ai cũng rõ ràng, Càn quốc sắp không chịu nổi rồi.

Đúng là con người ta khó mà làm được “được ăn cả ngã về không”, nhưng nếu đã nhất định sẽ thắng, thì dốc hết sức cũng chả là vấn đề gì cả.

Lời này của ta không chỉ chuyển cho Lý Tầm Đạo, mà còn chuyển cho Triệu Mục Câu cùng với mấy vị tướng công và đại thần trên dưới triều đình Càn quốc. Đừng tưởng rằng tử thủ kinh kỳ liền có thể chờ đợi được cái gì mà khả năng chuyển biết tốt. Thứ các ngươi chờ được chính là toàn bộ Yến Quốc, trăm vạn đại quân hoàn toàn xuôi nam.

Hiện tại quỳ xuống, cô còn có thể cho Triệu Mục Câu chút thể diện, cũng có thể thu xếp thích hợp cho cả triều văn võ, mà Càn địa cũng có thể tích trữ chút nguyên khí.

Nhưng, nếu bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.

Diêu Tử Chiêm yên lặng bái chào Trịnh Phàm, lúc hắn xoay người chuẩn bị cáo từ lại bị Trịnh Phàm gọi lại:

- Diêu sư.

- Vương gia còn có gì phân phó?

- Kỳ thực, xét đến tính ổn định và hòa bình lâu dài, cô không hi vọng các ngươi có thể cúi đầu, cô thích quét dọn sạch sẽ toàn bộ căn nhà hơn.

- Vâng, vương gia.

Diêu Tử Chiêm lảo đảo đi ra khỏi soái trướng.

Trịnh Lâm có chút không hiểu hỏi:

- Đã như vậy, vì sao lại cho bọn họ cơ hội cúi đầu?

Trịnh Lâm đưa tay xoa đầu nhi tử nói:

- Một số thời khắc, dù là tướng quân bách chiến bách thắng cũng không cách nào ngăn cản một quốc gia tiêu vong.

- Nhưng như vậy sẽ có dư hoạn, rất nhiều nơi đều chỉ thần phục trên danh nghĩa, giống như lúc Cẩu thúc của ngươi làm dã nhân vương trên tuyết nguyên vậy.

- Ta biết, nhưng nếu năm đó Cẩu thúc ngươi không bị ta chặn ở Tấn địa, thì đám bộ lạc trên tuyết nguyên có cái nào dám lỗ mãng trước mặt Cẩu thúc ngươi chứ.

Tương tự, Trịnh Phàm một ngày chưa chết, thì đám người bị ta tự tay đánh ngã sẽ không dám đứng lên nhảy nhót, dù bọn chúng đang quỳ, nằm, lúc ánh mắt ta quét thời, kẻ nào cũng phải bày sẵn gương mặt tươi cười, nói lời nịnh nọt. Nhưng hai nhi tử của ta sau này thì sao?

- Cha, ngươi mệt mỏi rồi phải không?

Trịnh Lâm hỏi.

- A? Cút đi, cha ngươi đang độ tuổi xuân.

Được rồi, nhi tử, thế cha ngươi đi tuần doanh, hôm nay cha ngươi muốn nghỉ sớm một chút.

Thế tử điện hạ đứng dậy, rời khỏi soái trướng. Lưu Đại Hổ lập tức mang đến một chén trà mới.

Hết chương 2908.
Bình Luận (0)
Comment