Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2909 - Chương 2909. Viết Sẵn Kịch Bản

Chương 2909. Viết sẵn kịch bản
Chương 2909. Viết sẵn kịch bản

Tứ Nương tựa lên vai Trịnh Lâm, bàn tay vuốt nhẹ ngực hắn, hỏi:

- Phu quân mệt không?

- Ta không biết thế này có tính là mệt hay không.

Trịnh Phàm đưa tay nắm chặt tay Tứ Nương.

- Là phu quân thấy trống vắng đúng không?

- À thì…

- Phu quân, còn trống vắng không?

- Không… hết rồi…

. . .

Diêu Tử Chiêm trở lại thành Thượng Kinh, chuyển lời của Yến Quốc Nhiếp Chính Vương về.

Điều khiến Diêu sư cảm thấy kinh ngạc là, sau khi hoàng đế và chư vị tướng công nghe hắn nói xong lại không hề nổi trận lôi đình, ngược lại còn tỏ ra rất bình tĩnh.

Diêu Tử Chiêm nói xong, yên lặng ngậm miệng lại.

Bầu không khí kiềm nén tron ngự thư phòng kéo dài rất lâu, vì không ai lên tiếng cả.

Cuối cùng, quan gia đứng dậy rời đi, mà chư vị tướng công cũng yên lặng đứng dậy, rời khỏi ngự thư phòng,

Diêu Tử Chiêm theo thói quen theo Lý Tầm Đạo cùng rời khỏi ngự thư phòng, hai người cùng đi đến căn phòng của Lý Tầm Đạo.

Sau khi ngồi xuống, Diêu Tử Chiêm trực tiếp mở miệng nói:

- Hậu Sơn. . . Không còn.

Lý Tầm Đạo gật gù, nói:

- Ta biết rồi.

- Cục diện lại sắp thay đổi sao?

Diêu Tử Chiêm hỏi.

Hắn mới vừa trở về, chắc chắn có một vài tin tức mới hắn không biết, nhưng nhìn tình huống trong ngự thư phòng lúc nãy liều hiểu rõ, nhất định là cục diện lại chuyển biến xấu rồi.

- Ừm.

-Giang Nam?

- Không phải, Giang Nam Triệu Nguyên Niên kỳ thực chính là một con rối. Người Yến biết hắn là con rối, chúng ta biết hắn là con rối, chính hắn, thậm chí ngay cả toàn bộ Giang Nam đều biết hắn là một con rối.

Nhà nào thắng thì nhà ấy ổn định cục diện, thật ra Triệu Nguyên Niên không đáng sợ.

- Đó chính là, tây nam hoặc là tây bắc?

- Nếu đám Thổ Ty kia thật sự có bản lĩnh giết ra khỏi núi rừng, công thành đoạt đất, bọn họ đã sớm làm như vậy rồi. Phía bên Bắc Khương chính là một mảnh cát rời, chả làm nên được gì cả.

Tuy nói bọn họ thật sự có chuyện, nên không cách nào đến đây cần vương, nhưng chiến trường trực tiếp vẫn do Đại Càn ta và người Yến quyết đấu.

Vấn đề, ở chỗ phía bắc.

- Tam Biên. . . Xảy ra vấn đề rồi?

- Lương Trấn bị phá, nhưng hệ thống Tam Biên lại không chỉ là một toà Lương Trấn. Vấn đề ở chỗ, vị hoàng đế kia của Yến quốc mới ban bố một đạo ý chỉ truyền vào Thượng Kinh.

- Ý chỉ gì?

- Vị hoàng đế kia hạ chỉ: Đàn ông Yến Tấn mười lăm tuổi trở lên, sáu mươi tuổi trở xuống đều bị điều động làm dân phu, phụ binh, binh sĩ…Quyết ý, vào Càn.

Lý Tầm Đạo nhìn giá bút trước mặt, cười cợt, nói:

- Vị hoàng đế kia của Yến quốc quyết đoán hơn hẳn phụ hoàng hắn lúc trước nhiều lắm. Rốt cuộc, năm đó Yến quốc tiên hoàng không có điên cuồng đến mức độ này. Nhưng mà hắn lại làm được rồi.

Diêu Tử Chiêm thở dài một hơi, nói:

- Đó là bởi vì người Yến cảm giác mình thắng chắc rồi, phía bên người Sở đã phân liệt lần thứ hai, đất Sở đã không cách nào cản tay người Yến.

- Đúng đấy.

Lý Tầm Đạo hơi ngẩng đầu, nói tiếp:

- Đại thế đã lật hẳn, không cách nào vãn hồi. Qua hai ngày nữa, ta sẽ dẫn đầu dâng thư quan gia, xin hàng.

- Ngươi. . .

Diêu Tử Chiêm không phẫn nộ gầm lên trách cứ Lý Tầm Đạo, mà trong mắt hắn mang theo quan tâm cùng đau lòng:

- Tầm Đạo, ngươi hà tất như vậy. . .

- Năm đó sư phụ muốn đi Yến Kinh, ta không khuyên nhủ, sư phụ không còn. Hậu Sơn là nơi ta lớn lên, nơi ta tu hành, ta cũng không bảo vệ.

Đại Càn này, là ta, là phụ thân ta một lòng bảo vệ, cũng không thể bảo vệ nổi nữa.

Tầm Đạo, đời ta tìm đạo một đời, quay đầu lại cũng chỉ tìm được công dã tràng.

Ta không hối hận, Diêu sư, ta không hối hận chút nào, chí ít từng gặp từng nghe từng nghĩ tới. Nhưng nếu đã đến trống rỗng, thì cũng nên đi trống rỗng thôi.

- Nhưng mà danh tiếng…

Diêu Tử Chiêm là Văn Thánh, mẫn cảm nhất với hai chữ danh tiếng.

- Tầm Đạo, năm đó ngươi bạch y xuống núi, vào triều thành tướng, ngươi có biết nếu ngươi dẫn đầu dâng thư xin hàng, dân chúng sẽ nhìn ngươi như thế nào, sách sử sẽ viết về ngươi như thế nào?

Trăm năm sau, Lý Tầm Đạo ngươi ở trong sách sử, ở trong tin đồn sẽ giống như mấy tên đạo sĩ bất lương, nịnh nọt quân vương, bại hoại xã tắc, là hạng tiểu nhân. . .

Trên sân khấu, sẽ có vai hề đóng vai ngươi mặc một thân hoàng bào, khi đối mặt với thiết kỵ của người Yến sẽ diễn trò rải đậu thành binh chi thuật nực cười!

- Diêu sư không hổ là Diêu sư, viết sẵn kịch bản cho ta rồi, ha ha ha.

- Ngươi còn cười!

- Không đáng kể, cái gọi là trống rỗng, chính là trong lòng trống rỗng, dù trên lưng cõng cái gì, trên tay ôm thứ gì, cũng không cần để ý.

Lý Tầm Đạo cầm bút lên, bắt đầu viết sổ con:

- Chung Thiên Lãng ở Môn Hải trấn tự sát tuẫn quốc;

Mạnh Củng trong đám tàn quân, chết dưới soái kỳ;

Lạc Hoán bị Kim Thuật Khả truy đuổi đến tuyệt cảnh, thà chết không hàng;

Hàn Lão Ngũ tuy trở về, nhưng binh mã của hắn đã sớm rải rác không còn một mống.

Trước mắt, Đại Càn này khắp nơi binh qua, khắp nơi phong hỏa; Chỉ cần trì hoãn một ngày, liền có không biết bao nhiêu tướng sĩ bách tính uổng mạng.

Thua, không phải trách nhiệm của bọn họ. Là ta, là ngươi, là chúng ta, là bệ hạ, là do chúng ta tài nghệ không bằng người.

Vậy thì việc gì phải khiến bọn họ tiếp tục chảy máu?

Nếu để vị Yến quốc hoàng đế kia huy động binh lực, trút xuống đất Càn, thì trong nhà người Yến thiếu thứ gì, mất thứ gì, đều muốn lấy từ đất Càn để bù đắp lại!

Thật ra trong lòng ta, ngươi, mọi người đều hiểu rõ chuyện này.

Tiên hoàng là một hoàng đế tốt, vị quan gia hiện tại cũng là một vị quan gia tốt. Chẳng qua không ai muốn dẫn đầu vào lúc này mà thôi.

Cho nên, để ta làm vậy.

Hết chương 2909.
Bình Luận (0)
Comment