Diêu sư, phiền ngài giúp ta mài mực.
- A…
- Chỉ mài mực, không cần ngươi viết thay.
Diêu Tử Chiêm đỏ mặt, đứng dậy, hỗ trợ mài mực.
- Tầm Đạo, cho ta đồng thời kí tên đi.
- Ha ha.
Lý Tầm Đạo nở nụ cười.
Diêu Tử Chiêm cuống lên, nói:
- Ta nói thật.
- Thật không cần, Diêu sư, xin Diêu sư quãng đời còn lại viết thêm một chút thơ, làm nhiều hơn một chút văn chương.
. . .
Hai đạo quân Yến từ hướng đông tây tiến vào kinh kỳ Càn quốc.
Mười mấy tòa huyện thành trong kinh trực tiếp mở thành đầu hàng.
Quân Yến tiếp tục tiến lên, chưa gặp bất kì cản trở nào, cuối cùng, dừng trước thành Thượng Kinh.
Trước đó vài ngày, quan gia của Đại Càn đã ban chiếu nhận tội với thiên hạ. Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của ý tướng công, quan gia đồng ý thỉnh cầu đầu hàng Yến Quốc.
Dưới hai đạo ý cơ hộiỉ này, toàn bộ quân thủ vệ và bách tính trong kinh kì đều thở phào nhẹ nhõm.
Cái người kia, dù hắn không hề làm gì, chỉ cần hắn tới gần, đã có thể khiến cả kinh kì thở không nổi.
. . .
Lý Tầm Đạo ngồi vào xe ngựa, xe ngựa chạy khỏi tướng phủ.
Ngoài cửa, là đá, rau nát, cùng tiếng nhục mạ và mùi phân thối có thể ngửi thấy rõ ràng.
Xe ngựa tướng phủ đi trên đường phố. Không ít bách tính hai bên đường phố bắt đầu chỉ xe ngựa chửi rủa, không ít người quăng đồ đến đập vào xe ngựa.
Lý tướng công ngồi trong xe ngựa, hắn nhắm hai mắt, bất động như núi.
Đợi đến khi xe ngựa ra khỏi thành, đi thẳng về phía tây, thì tiếng chửi rủa chung quanh mới yên tĩnh lại. Bởi vì ở đây cách vị trí quân doanh người Yến rất gần, gần lắm rồi.
Dân chúng thành Thượng Kinh dám mắng Lý tướng công, mắng hắn họa quốc ương dân, gian tướng ác độc, yêu ngôn đầu độc quan gia, vẫn không dám chạy đến trước lều trại người Yến giở trò ngang ngược.
Trước cửa doanh, xe ngựa ngừng lại.
Lý Tầm Đạo một thân quan phục từ trong xe ngựa bước xuống, nhìn thấy hai phu đánh xe của mình đã vỡ đầu chảy máu, lại không nói tiếng nào.
Lý Tầm Đạo cúi người hành lễ hai người, lại cúi người hành lễ các sĩ tốt đã một đường hộ tống hắn ra khỏi thành.
- Khổ cực mọi người rồi.
Mọi người đáp lễ nói:
- Oan ức tướng gia rồi.
Lý Tầm Đạo lắc đầu một cái. Từ khi hắn xin bệ hạ đầu hàng tới này, danh tiếng của hắn trong dân chúng đã trượt dốc thảm hại, ngay cả các học sinh trong Quốc tử dám cũng lập thành đàn đến trước phủ hắn chửi bậy, thậm chí có người nói, chỗ quan gia đã nhận được không ít tấu sớ mắng chửi hắn.
Nhưng hắn vẫn không cảm thấy oan ức.
Bởi vì, mặc dù hắn là người từ trên núi xuống, nhưng cũng không phải là không hiểu rõ, cũng chính vì hắn hiểu rõ bọn họ là hạng người gì, nên mới không hề bất ngờ trước biểu hiện của bọn họ, tất cả, chỉ xem là bình thường mà thôi.
Ngày mai, là ngày quan gia ra khỏi thành đầu hàng, còn ngày hôm nay, là ngày mà Lý Tầm Đạo hắn dùng thân phận tể phụ tới tìm vị Yến quốc vương gia kia làm thủ tục cuối cùng.
Điều khiến Lý Tầm Đạo hơi kinh ngạc chính là, bên này của mình vừa mới đưa thánh chỉ quốc thư tới, thì trong quân trại quân Yến lập tức có thể hồi đáp quốc thư và ý chỉ của Yến quốc.
Lộ trình xa xôi, tất nhiên là không thể lan truyền nhanh như vậy, tất cả những thứ này chỉ nói rõ một chuyện, thánh chỉ là do vị vương gia kia giả tạo.
Rất không quan tâm, cũng rất không che giấu, vô cùng công khai.
Nhưng sẽ không ai hoài nghi hiệu lực củ nó, vì Nhiếp Chính Vương ở Đại Yến vốn là người nhất ngôn cửu đỉnh.
Đợi đã lâu, vẫn không thấy ai đến mời.
Lý Tầm Đạo đang chuẩn bị sai người đi hỏi dò, đã thấy một người mặc áo bào màu đen, dưới thân cưỡi tỳ hưu chậm rãi đi tới.
- Làm phiền vương gia đích thân gặp Lý mỗ, Lý mỗ cảm kích.
Vương gia bình tĩnh nhìn hắn.
- Cô đã chuẩn bị sẵn cho ngày mai, cũng không muốn ngày mai xảy ra chuyện trắc trở gì, ngươi về nói cho quan gia của các ngươi là, cũng không phải lần đầu tiên hắn quỳ xuống trước ta, xem như là làm lại một lần nữa đi.
Lý Tầm Đạo khom lựng cúi đầu, chuẩn bị trở về xe ngựa.
Vương gia hơi hơi kinh ngạc:
- Không muốn chết ở đây sao?
Lý Tầm Đạo hơi khựng lại, nghi hoặc hỏi:
- Vương gia muốn giết Lý mỗ ngay lúc này để làm tròn lời thề năm đó ư?
- Cô lại không gấp chuyện đó. Nhưng cô vốn cho rằng, nếu ngày mai quan gia của Càn quốc các ngươi phải đi bằng đầu gối tới trước mặt ta, thì hôm nay vị Lý tướng công nhà ngươi theo lý thuyết nên tự kết liễu ở đây mới phải.
- Vương gia, chết ở chỗ này chẳng phải là chỉ bảo toàn thanh danh của mình, thành kẻ bất nghĩa sao?
- Lý Tầm Đạo, nếu ngươi nguyện ý thành tâm quy hàng tại đây, thì cô có thể cân nhắc lại chuyện hồ sen Hậu Sơn ngày đó, mở một con đường cho ngươi.
- Hẳn vương gia biết, cha ta là Thứ Diện tướng công.
- Ta biết.
- Tầm Đạo bất tài, nhưng, không dám bôi nhọ cửa nhà.
- Việc gì phải thế?
Vương gia cười nói:
- Kết cục của cha ngươi đâu có tốt?
Càn nhân từng vô số lần tiếc hận. Hơn mười năm qua, nếu vị Thứ Diện tướng công kia của Đại Càn vẫn còn, thì cũ diện sẽ thế nào đây? Chí ít lúc mới bắt đầu sẽ không bại chật vật như vậy, sau đó, đại khái sẽ không từng bước rơi vào thế bị động, thậm chí như trước mắt… không thể cứu vãn.
Nhưng mà, Càn nhân tiếc hận thì tiếc hận, dù là bách tính Càn quốc hay triều đình Càn quốc, đều chưa từng sửa lại án sai cho Thứ Diện tướng công.
Bọn họ cũng không cảm thấy giết Thứ Diện tướng công là sai, sai là sai ở. . . Giết sớm.
Lý Tầm Đạo trầm mặc hồi lâu, nói:
- Đại Càn nuôi sĩ trăm năm, nuôi Hậu Sơn trăm năm. Dù sao cũng nên có người đi cho một câu trả lời. Công đạo, tự tại nhân tâm.
- Nhìn dấu vết ngươi bị đánh trên xe ngựa, và cả vết thương trên mặt đám xa phu hộ vệ của ngươi, sao cô có thể không nhìn ra công đạo trong nhân tâm rốt cuộc ở nơi nào?