Lý Tầm Đạo, hôm nay ngươi về dưới trướng cô, cô có thể giúp ngươi dẹp yên kinh thành này, cũng có thể giúp ngươi sửa lại án sai cho cha ngươi.
- Vương gia biết, Tầm Đạo sẽ không đáp ứng, ngài chỉ đang thuận miệng nói, Tầm Đạo cũng sẽ thuận miệng trả lời.
Sư phụ cùng với tiên quan gia vẫn đang ở trên núi chờ Tầm Đạo đi thưởng thức trà đây.
Lý Tầm Đạo đưa tay đặt lên ngực mình.
- An lòng là được rồi.
- Lừa mình dối người thôi.
Vương gia cười nói.
- Người sống một đời, có thể lừa gạt chính mình đã không phải bản lĩnh tầm thường rồi. Hơn nữa Tầm Đạo nghe nói, vương gia ở dưới chân Hậu Sơn từng hô lên một câu, thiên hạ này mai sau để ngài tự mình giáo hóa.
- Không sai.
- Tầm Đạo chân thành chúc vương gia có thể giáo hóa được thiên hạ này
Nói xong, Lý tướng công một lần nữa trở lại bên trong xe ngựa, xe ngựa cùng đội ngũ quay đầu chạy đi.
Vương gia lắc đầu một cái, cũng không biết vì sao mà hắn lại thở dài một tiếng, rồi cũng quay về soái trướng.
Vào giữa đêm, ở trong kinh thành truyền tin đến. Lưu Đại Hổ đi vào soái trướng, thấy vương gia và cha hắn đang chơi cờ.
- Vương gia. . .
- Chuyện gì?
Vương gia hạ một quân cờ xuống, sau đó hỏi:
- Sau khi Lý Tầm Đạo trở về thành đã đến hoàng cung phục mệnh. Sau đó, trên đường từ hoàng cung về phủ đệ, hắn cho lui hộ vệ chung quanh, lại tản người hầu ra, tự mình xuống xe ngựa một mình đi vào đường phố.
Nghe đến đó, quân cờ dưới đầu ngón tay Trịnh Phàm chuyển động.
- Sau đó thì sao?
- Lý Tầm Đạo bị bách tính Thượng Kinh phẫn nộ đánh chết, có người nói… cũng giống như Hổ Uy Bánh sáng ở thủ đô Lương quốc năm ấy, thi thể đã bị bách tích phân ra.
- À, biết rồi.
Vương gia rất bình tĩnh đáp một tiếng, tiếp tục hạ cờ.
Lưu Đại Hổ đứngở bên cạnh một chút, thấy vương gia không có phân phó khác, đang chuẩn bị rời khỏi soái trướng không quấy rầy cha và vương gia chơi cờ nữa, nhưng khi hắn đưa tay vén rèm, liền nghe được âm thanh của vương gia:
- Đại Hổ à.
- Có thuộc hạ!
- Truyền một bức thư cho Thượng Kinh. Ngày mai, không cho phép vị quan gia kia mặc tố y, chỉ được phanh ngực ở trần đi ra. Mặt khác, nói cho bách tính trong kinh thành biết, lúc đại quân ta vào thành, trên từ vương công quý tộc, dưới tới bách tính bình thường, cửa nhà ai không treo cờ đen, tức là có lòng mưu nghịch không chịu hàng, tất bị tru diệt.
- Vương gia, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.
Buổi sáng, Lưu Đại Hổ đứng ở ngoài soái trướng thông bẩm.
Lát sau, mành bị xốc lên, Trịnh Phàm từ trong bước ra.
Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm u hôm nay. Không khỏi nói với người mù và Kiếm Thánh đang đứng trước mặt.
- Sắc trời ngày hôm nay rất phù hợp với hoàn cảnh, sợ là sẽ có không ít văn nhân và nhà thơ trong thành Thượng Kinh viết thiên địa buồn cùng Càn.
- Chủ thượng có muốn làm một bài không?
Người mù phụ họa.
- Không có hứng thứ đó, cũng không biết với vốn thi từ của ta có làm được hay không nữa.
Lúc nói những lời này, vương gia nhìn người mù, ý tứ sâu xa.
Chính người mù và Cơ lão lục ở phía sau tạo dựng danh tiếng văn võ song toàn cho hắn.
Sau đó, Trịnh Phàm ngồi lên tỳ hưu, do cẩm y thân vệ mở đường, hắn ra ngoài quân trại.
Mà bên ngoài quân trại, đại quân đã liệt trận xong từ sớm.
Có liên quân Cẩu Mạc Ly và Trần Dương tọa trấn ở Biện Hà, thành Thượng Kinh không thể gợn lên chút bọt nước, cho nên, Nhiếp Chính Vương hắn mới có thể nhẹ nhàng dẫn quân vào Thượng Kinh.
- Chủ thượng.
Lương Trình cưỡi tỳ thú, chờ tợi từ lâu.
- Cực khổ rồi.
A Trình là cực khổ nhất, sau trận chiến ở Giang Nam, Lương Trình hầu như không có cơ hội nghỉ ngơi, hắn phải nhanh chóng phối hợp với Ngô gia thủy sư dọc theo Càn giang lên phía bắc.
-Không khổ cực, rất đã ghiền.
Lương Trình lại bổ sung thêm một câu:
- Cảm tạ chủ thượng đặc biệt cho thuộc hạ cơ hội này.
Vương gia cười gật đầu.
Sau đó, Lương Trình quay lại Tỳ Hưu, đi ở phía sau chủ thượng.
Phía trước có một đài cao rất lớn, do người Càn đựng nên. Phía dưới đài cao chia ra đứng ở phía trước và phía sau là Đại Càn quan gia cùng Vương phủ Thế tử điện hạ.
Nhìn tòa đài cao này, vương gia không nhịn được trêu:
- Ngươi nói xem, người Càn có một tật xấu, đó là thích dùng sức vào những chuyện không đáng. Chỉ là một cái đài thôi, dựng lên là được rồi, còn dựng cao đến như vậy làm gì? Người không biết còn tưởng là bản vương đi đầu hàng người Càn đấy.
Người mù mở miệng nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ lại thấy ngược lại, có thể người Càn cho rằng, xây tế đàn cao một chút thì sẽ không thể nhìn rõ được tình huống phía trên, như vậy có thể giữ cho quan gia bộn họ chút mặt mũi.
- Hừ, quan tâm mặt mũi cái rắm gì chứ.
- Chủ thượng nói đúng, cường giả thật sự sẽ không câu nệ lễ tiết và thể diện.
- Bắt đầu đi.
Vương gia thúc giục.
- Vâng.
Quân Yến giáp sĩ giục ngựa về phía trước, hoàn toàn bao vây đài cao.
Sau đó, trong đội ngũ người Càn truyền đến tiếng cổ nhạc, rồi một đám quan to hiển quý quỳ rạp dưới đất, bắt đầu khóc rống.
- Nghe thử xem, ban nãy còn tốt lắm, không ngờ tiếng nhạc vừa vang lên để có thể đồng loạt khóc to, dù là gánh hát chuyên việc tang lễ cũng không chuyên nghiệp bằng họ.
Ở trong tiếng nhạc và tiếng khóc, Đại Càn hoàng đế bị hoạn quan bên người rút long bào đi, để trần thân trên, dắt theo một con dê chậm rãi bước lên.
Cùng lúc đó, Thế tử điện hạ cũng đại biểu cha nó, bắt đầu đi lên trên.
Song phương lên đài gần như cùng lúc.
Triệu Mục Câu nhìn Trịnh Lâm, không hề bất mãn hay phẫn nộ trước việc bản thân Nhiếp Chính Vương không tới, hắn rất quả quyết quỳ xuống.