Tư thế quỳ thẳng tắp, trong miệng ngậm một miếng ngọc.
Be. . . Be. . .
Con dê trắng bên cạnh kêu lên.
Ánh mắt của mọi người vào lúc này đều tập trung ở trên mặt đài.
Đối với việc Nhiếp Chính Vương không đi lên mà phái một đứa bé đi, các thần tử tử Càn quốc có vẻ rất phẫn nộ, người nào người nấy nắm chặt nắm đấm.
Trên mặt đài, Trịnh Lâm rút ra từ trong tay áo một cái khăn sạch sẽ, dùng nó bọc lấy bàn tay, rồi dùng tay lấy miếng ngọc từ trong miệng Càn Quốc quan gia ra.
Sau khi lấy ngọc ra, Trịnh Lâm tỏ vẻ ghét bỏ gói miếng ngọc lại, theo bản năng muốn ném đi, lại cảm thấy làm thế không thích hợp lắm, biểu tình khó xử cực kỳ rõ ràng.
Triệu Mục Câu vẫn quỳ trên mặt đất nhìn hành động của thiếu niên, không hề tức giận mà còn cười khẽ, nói:
- Ngươi và cha của ngươi thật sự rất giống nhau.
Trịnh Lâm vất vả xử lý xong miếng ngọc kia, nghe hắn nói thế thì hừ lạnh.
- Số ngươi may, nếu mấy tháng trước ngươi ở trước mặt ta nói câu này, đầu của ngươi đã không còn ở đó rồi.
Triệu Mục Câu hơi nghi hoặc một chút, nhưng rất đáng tiếc, Thế tử điện hạ lại không có hứng thú giải đáp nghi hoặc cho hắn, mà lui về sau hai bước nói:
- Phụ thân ở phía dưới chờ ngươi.
Quan gia nghe vậy, gật gù, chậm rãi đứng lên.
Thân hình Trịnh Lâm lóe lên, ra đòn, mà đầu gối quan gia thì bị đánh trúng, hắn quỳ xuống một lần nữa.
- Dùng đầu gối mà đi.
Triệu Mục Câu thở dài một hơi, nặng nề gật đầu, sau đó, bắt đầu chậm rãi di chuyển bằng đầu gối của chính mình, tiến về phía trước.
- Quan gia! Quan gia !
- Quan gia a! ! !
Ở phía đông, người có tư cách dự đại điển đầu hàng này đều là kẻ có thân phận có địa vị trong kinh thành.
Bọn họ oán giận quan gia mình bị người Yến nhục nhã như vậy, nhưng bọn họ lại khắc chế rất tốt. Những kẻ chịu không được vốn không tới, những kẻ muốn tuẫn quốc đã tuẫn vào đêm qua, hoặc bây giờ cũng đang ở nhà chuẩn bị củi lửa.
Nhưng những người đến đây, đồng tình với quan gia thì có đấy, cảm giác khuất nhục cũng có đấy, nhưng vẫn có ý đồ lót đường trong lòng.
Lần này, chịu khuất nhục nhất tất nhiên là hoàng đế, các thần tử. . . nói trắng ra thì Càn quốc khổng lồ như thế, nhiều nhân khẩu như thế, người Yến muốn quản lý còn không phải dựa vào quan lại Càn quốc sao?
Quan gia dùng gối đi đến dưới đài, thân thể hơi run rẩy.
Cuối cùng, hắn cũng đi đến trước mặt Tỳ Hưu của vương gia. Nhưng ai ngờ, lúc này Tỳ Hưu lại bắt đầu cất bước, chậm rãi di chuyển sang một bên khác.
Triệu Mục Câu có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn kẻ trên lưng Tỳ Hưu, nhưng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tiếp tục di chuyển đầu gối của mình lết theo bước đi của Tỳ Hưu.
Đây là một loại nhục nhã, cực kỳ nhục nhã, nhưng việc này sẽ mang đến thương tích thế nào trong lòng người Càn, liệu có khiến người Càn cùng chung mối thù hay không thì Trịnh Phàm không thèm để ý.
Không phải ngươi muốn sĩ diện sao?
Không phải ngươi muốn thể diện sao?
Ta sẽ không cho ngươi!
Ta không chỉ không cho ngươi, còn muốn giẫm nát nó ngay trước mặt ngươi!
Rốt cục, đầu gối quan gia đã chảy máu, đôi môi cũng khô nứt, thaan hình lay động, hiển nhiên là sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Mà vương gia, rốt cuộc cũng cho Tỳ Hưu ngừng lại.
- Quan gia, sao nào?
- Nên. . ..
Mím đôi môi hơi khô khốc, Triệu Mục Câu vẫn tận lực bảo trì phong độ của mình, mở miệng nói:
- Vương gia… đây là đang. . . báo thù cho Lý tướng công sao?
- Ta và Lý Tầm Đạo cũng không quen, thậm chí, còn có thù, nhưng dù vậy, khi nghe tin hắn chết, trong đầu ta vẫn có chút không thoải mái.
- Vương gia, hôm qua ta ở trong cung từng quỳ xuống giữ Lý tướng công lại, khuyên can hắn. . . Nhưng Lý tướng công tâm ý đã quyết. Không phải ta muốn hắn thay ta đi gánh chịu sử sách bêu danh, nhưng hắn không chịu. Đương nhiên, vương gia có thể không tin.
- Là không cần thiết tin.
Vương gia lạnh lùng đáp:
- Trong lòng không dễ chịu, thế nào cũng phải tìm một kẻ để xả giận.
- Vâng, thế vương gia đã xả giận xong chưa, nếu vẫn chưa, xin vương gia ban xuống mấy ngụm nước, ta còn có thể bò ở phía sau vương gia thêm một đoạn.
- Trịnh Phàm, được rồi! ! !
Tiếng kêu của một nữ tử truyền đến. Sau đó, Triệu Mục Câu nhìn thấy một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước người mình.
Đột nhiên, Càn Quốc quan gia đối mặt với bất kì loại khuất nhục nào cũng đều có thể vui vẻ chịu đựng ban nãy, vào thời khắc này, trên mặt xuất hiện kinh sợ.
Dù cho chỉ là một bóng lưng, dù cho chỉ là một âm thanh, nhưng hắn đã nhận ra giai nhân trước người là ai!
Là ngươi,
Là ngươi,
Rốt cuộc ngươi. . . ngươi trở lại bên cạnh trẫm rồi sao?
Quan gia nhìn khắp bốn phía, nhưng hắn chỉ nhìn thấy quân Yến giáp sĩ, nhìn thấy tử cục không lối thoát.
- Đáng tiếc, bây giườ cho dù ngươi có đến, cũng không cách nào thay đổi điều gì nữa rồi…
Nhưng mà, trẫm thật sự rất vui mừng, bởi vì cuối cùng trẫm cũng nhìn thấy ngươi, cuối cùng trẫm cũng đợi được ngươi, Hoàng hậu… của trẫm.
Người xuất hiện dĩ nhiên là Kiếm Tỳ.
Khi nhìn thấy Trịnh Phàm sỉ nhục quan gia như thế, Kiếm Tỳ không khống chế nổi tâm trạng mà vọt ra.
Nàng là đồ đệ của Kiếm Thánh đại nhân, hơn nữa còn là đại đệ tử. Mối quan hệ giữa nàng và Lực tiên sinh rất tốt, từ Thịnh Lạc đến Tuyết Hải lại tới Phụng Tân thành, rất nhiều người đều từng nhìn thấy bọn họ cùng nhau tản bộ dưới ánh trăng.
Nhưng quan trọng nhất chính là,
Tuy rằng vương gia không cho nàng danh phận, nàng cũng chưa từng tự xừng, nhưng ở một mức độ nhất định, nàng lớn lên ở vương phủ, cũng có thể xem là một trong những nghĩa nữ của vương gia.
Cho nên, nàng không chỉ có thể đến đây, mà lúc nàng lao ra cũng không ai ngăn cản.