Hắn biết vì sao phụ thân ngạc nhiên, từ tuổi của trưởng tử, lại dựa trên mười tháng hoài thai để duy tính, thì Tổ Đông Thành hắn sau khi bị bắt cơ bản là không kiên trì được bao lâu, đã cùng tôn thất nữ Cơ gia . . Sinh con đi rồi.
- Phụ thân, bệ hạ có vật muốn hài nhi chuyển giao phụ thân.
- Thư sao?
- Không phải.
Tổ Đông Thành lấy ra từ trong lồng ngực hai miếng lụa vàng, đi qua Trần bá, đưa đến trong tay Tổ Trúc Minh.
- Đây là. . .
Tổ Trúc Minh trợn to hai mắt:
- Giấy hôn thú?
- Đúng.
Trên giấy hôn thú, dùng đại ấn.
Tuy rằng cái tên trên đó là lần đầu tiên Tổ Trúc Minh nhìn thấy, nhưng hắn có thể nhận ra ngay, đó là tên hai cháu gái của con mình sinh ra.
Đại nha, tứ hôn với Yến Quốc Thái tử.
Nhị nha, tứ hôn với Nhiếp Chính Vương Thế tử.
Dù là Tổ Trúc Minh chinh chiến một đời, đối mặt với hai tờ giấy hôn thú này hắn cũng có chút không còn lời nào để nói.
Là thật sự không còn lời nào để nói.
Hắn vốn cho rằng, phái con trai tới khuyên mình hàng đã quá lắm rồi, nhưng ai ngờ, Đại Yến hoàng đế lại còn. . . Như vậy. . . Như vậy. . .
Tổ Trúc Minh thật sự không nghĩ ra từ ngữ nào dùng để hình dung hành động này của Đại Yến hoàng đế.
Tuy rằng trên giấy hôn thú không viết là Thái tử phi cùng Thế tử phi, nên xác suất lớn là tiểu thiếp.
Nhưng dù có thế nào đi nữa. . .
Phóng tầm mắt toàn bộ Càn Quốc, rất khó tìm được gia tộc thứ hai trong Càn quốc có mối liên hệ chặt chẽ với Yến quốc hơn Tổ gia hắn.
Đây là trực tiếp kết hôn với Đại Yến Thiên gia cùng Nhiếp Chính Vương phủ, hơn nữa luận bối phận, Tổ Trúc Minh hắn còn cao hơn hoàng đế và Nhiếp Chính Vương một bậc.
Lùi mười ngàn bước để nói, thì cho dù sau này Đại Yến có nội chiến, dù là hoàng đế thắng vẫn là Nhiếp Chính Vương thắng, thì Tổ gia hắn vẫn là hoàng thân quốc thích.
- Đông Thành. . .
- Phụ thân. . .
- Ngươi cái tên súc sinh này!
. . .
Tuần quân nghị mới tổ chức lần thứ hai ở Miên Châu thành.
Lần này rất khác với lần trước. Quân nghị tiến hành được một nữa, bỗng có giáp sĩ nhảy vào, trực tiếp bắt toàn bộ tướng lĩnh làm tù binh.
Sau đó, các bộ Tổ gia quân bắt đầu liên kết lại với nhau. Năm đó, vì phân hóa và khống chế mà sức mạnh của Tổ Trúc Minh trong toàn bộ Tam Biên chiếm tỉ lệ không cao, nhưng mỗi địa phương đều có người của hắn.
Dưới sự quả quyết của Tổ đại soái cùng với sự phối hợp của quân Yến, phòng Tuyến Tam Biên mà Đại Càn phải tốn hơn trăm năm, tiêu hao vô số nhân lực vật lực cùng tâm huyết mới xây nên đã hoàn toàn luân hãm!
. . .
- Mạt tướng Tổ Trúc Minh bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Đông Hải Hầu xin mau mau đứng lên.
Cơ Thành Quyết tự mình tiến lên, đỡ Tổ Trúc Minh dậy.
Tổ Trúc Minh được hoàng đế đích thân đỡ dậy, đầu óc hơi choáng váng, đây là xưng hô gì chứ?
Lập tức hắn hiểu ra ngay, sau khi hiểu ra, chỉ có thể quỳ xuống lần thứ hai:
- Bệ hạ long ân, tội tướng, không dám nhận.
Chức tưới của Đại Yến, thiên hạ này đều biết. Ngay cả đại ca ruột của hoàng đế, hiện tại cũng chỉ là quân công hầu, nhưng như thế đã cao quý hơn vương tước tôn thất trước đây lắm rồi.
Bây giờ Đại Yến cũng có ba vương gia khác họ, Nhiếp Chính Vương, Trấn Bắc, Tĩnh Nam trước đây tất cả đều là quân công hầu.
Một tiếng "Đông Hải Hầu" được hô lên, tước vị của Tổ Trúc Minh thật sự rất cao.
Cơ Thành Quyết không hổ là xuất thân nhà buôn bán, lúc cần tính toán chi li hắn sẽ tính toán chi li, nhưng lúc cần hào phóng, hắn cũng có thể hào phóng như ai.
- Ái khanh, ngươi xứng đáng.
Hoàng đế lại đỡ Tổ Trúc Minh lến.
Tam Biên có nghĩa rất lớn với người Càn, và cũng có ý nghĩa rất lớn với người Yến. Nên nhờ Tổ Trúc Minh mà Đại Yến đã đỡ phiền phức đi một nửa trong việc thống trị Đại Càn sau này!
Sau khi trấn an Tổ Trúc Minh xong, hoàng đế ở trong ngự trướng cất tiếng cười to, nói:
- Được rồi, rốt cuộc trẫm có thể đi Thượng Kinh, gặp họ Trịnh kia rồi!
Lời này nói nghe cớ vẻ khí phách lắm, nhưng chỉ có Ngụy công công đứng bên cạnh hoàng đế hiểu rõ, lời này là hoàng đế cắn răng nói.
Bởi vì trước đây không lâu, Nhiếp Chính Vương gửi cho bệ hạ một phong thư. Trong thư hắn nói, hắn từng ngồi qua long ỷ trong hoàng cung Đại Càn.
Hơn nữa, hắn còn nói, hắn đã đặc biệt chừa lại một chỗ trống, đủ để bệ hạ nghiêng người uốn gối ngồi xuống.
Sau khi hoàng đế xem song, đã liên tiếp mắng Nhiếp Chính Vương ba tiếng,
- Súc sinh, tiện nhân, tiện súc!
Sau đó, Hoàng đế dự định ngự giá tự thân tới Thượng Kinh, quyết chen lại vị trí đã bị Trịnh Phàm kia cướp đoạt.
Ngụy công công không dám nhắc hoàng đế rằng, hiện tại Nhiếp Chính Vương b đã vào cảnh giới tam phẩm võ phu, cái mông của bệ hạ ngài có thể chen nổi Nhiếp Chính Vương sao?
. . .
Trịnh Lâm để cây viết trong tay xuống, nâng chung trà lên, uống một hớp, nói:
- Cha nuôi, quá chua rồi.
- Thế mới nâng cao tinh thần.
- Ta còn khỏe lắm.
Trịnh Lâm nói:
- Vẫn chưa cần uống chua như thế.
- Cha nuôi rất vui mừng, lúc trước khi ở Tĩnh Hải thành, cha ngươi đẩy ngươi ra chủ sự, tuy ngươi ngồi ở đó, nhưng có thể nhìn ra ngươi bực bội. Hiện tại, đã gần được một tháng rồi, ngươi vẫn có thể duy trì bình tĩnh.
- Có sao?
Trịnh Lâm hỏi.
Người mù gật gật đầu.
Tính tình cần được rèn giũa, đặc biệt là tính tình của ngươi trẻ tuổi, mà cách rèn giữa tốt nhất, chính là khiến hắn phải kính nể vật nào đó.
Người mù không thể không thừa nhận, trên phương diện này chủ thượng đã thành công rồi.
- Chẳng qua là cảm thấy, xử lý những chuyện này tuy rằng rườm rà, nhưng vẫn tính là thú vị.
- Ngươi không cố ý nói như thế để ta vui đấy chứ?
- Không.
- Thích cảm giác này sao?
Người mù hỏi:
- Ngồi ở trong ngự thư phòng này, phê duyệt từng quyển sổ con, mà sau mỗi quyển sổ con này đều linh quang đến hàng ngàn, hàng vạn nhân sinh.