Ma Long Phiên Thiên

Chương 169

- Nhạc Đông Thần, Phong Liệt kia thật sự thực lực mạnh như ngươi đã nói sao?

Thiếu niên lạnh nhạt nói.

Vừa nói, y một bên híp lại con ngươi, quét mắt nhìn Hồng Phi Dương cách đó không xa. Phương Đông Chiến và Long Khuynh Vân trong mũi khẽ hừ một tiếng không ai nghe rõ.

Nhạc Đông Thần vội vàng nịnh nọt đáp:

- Lý sư huynh, Phong Liệt chính xác là có vài phần thực lực, nhưng làm sao có thể so sánh với Lý sư huynh. Lần này đệ thỉnh Lý sư huynh ra mặt, chính là muốn giáo huấn cái tên gia hỏa liều lĩnh kia một phen. Nhưng hôm nay, thân phận của Phong Liệt có chút đặc biệt. Đến lúc đó Lý sư huynh chỉ cần phế hắn đi thì đã là xả giận cho các huynh đệ rồi.

- Hừ, Lý mỗ mà ra tay thì không lưu tình. Phong Liệt chết sống thì chỉ có thể trông chờ vào vận khí của hắn.

Lý sư huynh khẽ hừ một tiếng, nói.

- Haha, đúng đúng, Lý sư huynh. “Tuyệt sát nhất kích” hoàn toàn không thích hợp dùng cho tỷ thí. Cho dù là có giết chết Phong Liệt thì chắc hẳn cũng hợp tình hợp lý.

Nhạc Đông Thần cười nịnh nói, nhưng trong mắt cũng là âm mang chớp động, nội tâm thầm nghĩ; “Hừ, bổn công tử cũng đang ước gì ngươi có thể giết chết cái tên tạp chủng Phong Liệt kia đấy”.

Thời gian lặng lẽ trôi, đám người chỉ lo quát mắng nay yết hầu khát khô, tiếng chửi cũng âm thầm nhỏ dần xuống.

Đám người dưới chân núi, vạn phần không còn kiên nhẫn, trong khi đó Phong Liệt thì đang ở trong nội viện thanh nhàn tắm rửa một cái. Sau đó cùng với Dạ ở cùng một chỗ, thưởng thức bữa tiệc lớn mà nhà bếp đã chuẩn bị.

Yên, Lục, Triệu ba người nhìn Phong Liệt ăn như hổ đói. Cả đám liếc nhìn nhau. Mặc dù là vài ngày chưa ăn cơm nhưng bọn họ lúc này một chút khẩu vị thèm ăn cũng không có.

- Ồ, các người cũng ngồi vào ăn đi chứ?

Phong Liệt mơ hồ không rõ nói với mọi người, rồi tiện tay cầm lấy tay gấu hầm nhân sâm hung hăng nhét vào trong miệng.

Yên, Lục đều bất đắc dĩ nhếch miệng, chuyển hướng ngồi cùng một bên.

Rốt cuộc, sau nửa canh giờ, Phong Liệt cùng với Dạ đã quét sạch sẽ một bàn tiệc lớn không còn lại món gì. Sau đó mới chậm rãi đứng dậy, ợ một cái cho trọn vẹn rồi mới lung tung lau miệng bước ra ngoài.

- Ah, Đại sư huynh đã ra ngoài rồi. Đi mau, chúng ta đi xem Đại sư huynh thu thập những tên nói khoác không biết ngượng miệng kia.

- Đại sư huynh tốt….!

- Đại sư huynh….!

Lúc này, bên ngoài đã đứng đầy những đệ tử của Ám Vũ Viện. Mọi người nhìn thấy Phong Liệt xuất hiện, lập tức tinh thần chấn động, liên tục đi bẩm báo rồi đi theo phía sau Phong Liệt hoan hô không ngừng.

Mấy ngàn người đang ở dưới Ám Vũ Phong cơ hồ như tính nhẫn nại sắp hết thì rốt cuộc ngay tại sơn môn của Ám Vũ Viện, một gã thiếu niên tướng mạo tuấn tú dưới sự tiền hô hậu ủng của đám đệ tử Ám Vũ Viện, thản nhiên xuất hiện trong mắt mọi người.

Thiếu niên mặc một bộ quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm Ám Vũ Viện, bên hông đeo một lệnh bài màu gai bạc trắng sáng. Một chữ “Ngự” quen mắt đập vào tim của mấy ngàn đệ tử.

Có những đệ tử mặc dù chưa thấy qua Phong Liệt, cũng lập tức suy đoán được. Nụ cười trên mặt gã thiếu niên này xem ra thập phần vô sỉ. Đây tất nhiên là Chưởng ngự Đại sư huynh Phong Liệt đời thứ sáu trăm tám mươi bốn của Ám Vũ Viện.

Trong lúc nhất thời là một mảnh yên tĩnh. Tất cả những tiếng chửi bậy đều biến mất. Mấy ngàn ánh mắt giống như thanh kiếm sắc bén đồng loạt phóng trên người Phong Liệt, làm cho da mặt vốn không mỏng của hắn thậm chí có chút không được tự nhiên.

Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả những đệ tử các viện phái bên dười. Ngay tức khắc, những tên đệ tử dị thường chói mắt đã rơi vào tầm mắt của hắn.

Một gã thiếu niên kiêu căng cầm trên tay đại kích màu đồng cổ; một gã thiếu niên tuấn dật trên vai mang một con rắn mối độc long; một thiếu nữ tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành cải nam trang; lại còn có một gã thiếu niên yếu đuối nhưng đủ để khiến cho Phong Liệt sinh ra sự cảnh giác.

Bốn người này tất nhiên là Phương Đông Chiến, Hồng Phi Dương, Long Khuynh Vân, cùng với cái tên Lý sư huynh của Ma Vũ Viện. Bốn người họ trong đám người giống như là ông sao vây quanh ông trăng, hạc giữa bầy gà, muốn không chói mắt cũng khó khăn.

Đương nhiên, Phong Liệt cũng chú ý tới đệ tử Sở Huyền bình thường rất ít khi xuất hiện của Ma Vũ Viện. Thanh chủy thủ một đầu ẩn chứa độc xà của y giống như đang chờ cơ hội chi địch nhân của mình một phát trí mạng.

Các đệ tử còn lại trong hàng cũng không thiếu những bộ mặt lộ vẻ khiêu khích, nhưng không lọt vào tầm mắt của Phong Liệt.

Ngoài ra, đáng cho Phong Liệt chú ý còn có một ít khí tức cường hoành ẩn giấu xa xa trong rừng. Chắc là một số lão gia hỏa không có ý tứ lộ diện, nhưng không kềm nén được tính tình của mình, liền giấu đầu lộ đuôi quan sát từ xa.

- Hắn chính là Phong Liệt? Cũng không có gì đặc biệt. Hừ, mấy ngày nay lời đồn quá nhiều, lão tử còn tưởng rằng hắn ba đầu sáu tay, hoặc dài hơn mấy con chim. Hahaha….Các người sao không cười?

Một gã đệ tử thiên tài của Thiên Vũ Viện nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của mọi người, đang muốn trêu học làm không khí sinh động trở lại thì cùng lúc đó phát hiện, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn mình giống như đang nhìn một kẻ ngu. Rất không thú vị chút nào.

Người có tên, cây có bóng.

Tuy rất nhiều người đối với lời đồn về Phong Liệt không tin lắm, nhưng trong đám người của Ma Vũ Viện, có hết chín người bị cụt đi tay trái. Trong đó có đến bốn gã đệ tử hạch tâm. Đó chính là ví dụ sống động nhất.

Có lẽ Phong Liệt thật sự không đáng giá nhắc đến, nhưng còn chưa tới phiên những kẻ chó mèo bình thường khinh thị.

Ầm ầm!

Trong đám người Thương Vũ Viện đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh rung trời, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Chỉ thấy một tảng đá xanh cao ba trượng bị Đông Phương Chiến một kích quét thành mảnh vụn, bụi bay đầy trời.

Sau khi chém ra một kích, Đông Phương Chiến chậm rãi tiến lên vài bước, có chút ngửa đầu lên cao nhìn Phong Liệt, cất cao giọng nói:

- Phong Liệt, bổn công tử chờ ngươi thật lâu rồi? Có thể cùng ta đấu một trận không?

Thanh âm to lớn lập tức truyền khắp nửa tòa Ám Vũ Phong, trong đó nước cuộn trào chiến ý ngập trời, khiến cho vô số đệ tử hạch tâm thầm kinh hãi.

- Phong Liệt, Lãnh mô hướng ngươi khiêu chiến. Ngươi có dám tiếp?

- Phong Liệt, lão tử cũng muốn khiêu chiến với ngươi.

". . . . . ."

". . . . . ."

Đông Phương Chiến mở đầu, đám người lập tức sôi trào hẳn lên. Vô số đệ tử liên tục hướng Phong Liệt khiêu chiến. Thậm chí một số đệ tử Nguyên Khí Cảnh tầng thứ bảy, thứ tám đều hô quát, thập phần vang dội, tựa hồ như việc khiêu chiến Phong Liệt đã trở thành một sự kiện đáng giá khoe khoang.

Phong Liệt nghe thấy thanh âm khiêu chiến đinh tai nhức óc phía bên dưới thì cười khổ móc móc lỗ tai. Động tác của hắn làm cho vô số những nữ đệ tử liên tục che miệng bật cười. Nguyên một đám nhìn về phía Phong Liệt, trong đôi mắt đẹp ánh lên vài phần dị sắc.

Không bị người đố kỵ thì đó là tài trí bình thường.

Mặc kệ Phong Liệt thực lực như thế nào, có thể trở thành tiêu điểm của hàng ngàn, hàng vạn đệ tử đã chứng minh được Phong Liệt bất phàm.

Có mỹ nữ nào mà không yêu anh hùng? Có thiếu nữ nào mà không có xuân?

Giờ này khắc này, ngay cả một trong những người khiêu chiến là Long Khuynh Vân cũng không thể không thừa nhận, trên người Phong Liệt có một cỗ mị lực rất đặc biệt, làm cho bất luận một thiếu nữ bình thường nào khó mà có ác cảm được. Bất tri bất giác, nàng nhìn về phía Phong Liệt, trong đôi mắt đẹp đã có chút thất thần.

Không đơn thuần là Long Khuynh Vân, phía sau Phong Liệt Sở Điệp, Diệp Thiên Tử đám người trong đôi mắt cũng không tránh khỏi hiện lên dị sắc liên tục, mạch nước ngầm trong nội tâm bắt đầu khởi động.

Nhưng Phong Liệt lại không có để ý tới tâm tư của mọi người. Hắn nhìn đám người kêu loạn ở dưới, lông mi chớp chớp, lập tức húng hắng ho hai tiếng, hắng giọng một cái.

Sau một lúc, tiếng ồn ào dần lắng xuống. Sau khi biểu đạt ý đồ của mình, cả đám chăm chú nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, chờ đợi quyết định của hắn.

- Các vị, các ngươi nhiều người muốn khiêu chiến với Phong mỗ như vậy, Phong mỗ cảm thấy thập phần vinh hạnh.

Sau khi nói một câu trái lương tâm, Phong Liệt quét mắt nhìn mọi người, đột nhiên cao giọng nói:

- Nhưng Phong Liệt ta lại không thích vô duyên vô cớ cùng người luận bàn.

- Sao? Đây là có ý gì?

- Vậy ngươi muốn thế nào?

“………..”

Nghe được Phong Liệt nói như thế, tất cả mọi người trên mặt đều hiện lên một tia kinh ngạc.

Hừ!

Phong Liệt khẽ hừ một tiếng, lập tức hướng về một ngọn núi không người đi tới.

Vốn là trên gò núi còn có một số đệ tử đang xem náo nhiệt, lúc này nhìn thấy Phong Liệt hướng bên này đi tới đều không tự chủ được, liên tục lui về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Chẳng lẽ cái tên điên Phong Liệt này lại muốn bắt chúng ta giết người dọa khỉ sao?


“Chính là như thế đấy! Các ngươi đã nguyện ý đến trêu chọc lão tử, không khiến các ngươi xuất huyết thì chính là tự phụ lòng mình”. Phong Liệt trong lòng cười thầm không thôi.

 

Sau một khắc, hắn chậm rãi leo lên gò núi trụi lủi.

Cái gò núi này vẻn vẹn cao vài chục trượng. Độ dốc rất bằng phẳng. Trên đỉnh là một bãi đất bằng phạm vi khoảng năm ba chục trượng. Phong Liệt sau khi đánh giá thì thỏa mãn gật đầu.

Lập tức, dưới sự chú mục của ngàn vạn đệ tử, Phong Liệt nhẹ nhàng vung tay lên, ầm ầm vang lên một tiếng nổ. Một tòa long tinh sơn cao ba trượng, ánh vàng rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Long tinh!

Một tòa Long tinh sơn cao ba trượng, dưới ánh mặt trời tản ra kim mang bỏng mắt.

- Cái này….cái này… nhiều như vậy?

 

Trong lúc nhất thời, ngàn vạn đệ tử chung quanh vẻ mặt tràn đầy si ngốc nhìn tòa Long tinh sơn cao ba trượng kia, khiếp sợ nói không ra lời, hô hấp đều có chút gấp gáp vô cùng.

Trong mắt mọi người đều không ức chế được vẻ tham lam, thậm chí đám lão già Cương Khí Cảnh hai đồng tử cũng co lại, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Mọi người vờn quanh bên dưới. Phương Đông Chiến, Hồng Phi Dương, Long Khuynh Vân cùng với tên Lý sư huynh của Ma Võ Viện cũng không khỏi ánh mắt chớp động, nội tâm bốc lên không thôi.

Bọn hắn đều tinh tường biết rõ, Phong Liệt xuất thân không được tốt lắm. Nhưng ba mươi vạn Long tinh này ngay cả bọn hắn cũng tìm không ra.

Còn Nhạc Đông Thần, Triệu Đống và Sở Huyền thì nhìn tòa Long tinh kia gần như hai mắt muốn phóng hỏa. Bởi vì những viên Long tinh kia rất lớn, những viên đang nằm trong túi áo của bọn hắn không thể so sánh.

Phong Liệt thỏa mãn liếc mắt nhìn chung quanh. Sự tham lam của mọi người đều thu hết vào mắt. Lập tức nghe được hắn cao giọng nói:

- Các vị, đây là ba mươi vạn Long tinh. Chỉ cần các người có thể đánh bại được ta, thì những viên Long tinh này đều thuốc về các người.

Xôn xao…..

- Đây là thật hay sao?

- Phong Liệt, ngươi nói có giữ lời hứa hay không?

- Ta tới trước…

 

Phía dưới có người mở đầu, vô số các đệ tử kích động hẳn lên. Thậm chí có người nhịn không được muốn xông lên rồi.

- Chậm đã!

Phong Liệt đột nhiên khoát tay chặn lại, khiến cho mọi người ngừng hẳn, rồi tiếp tục lạnh lùng quát khẽ:

- Nhưng nếu ai thua, hoặc là lưu lại một vạn Long tinh, hoặc là lưu lại một cánh tay. Đương nhiên, cao thủ Chân Khí Cảnh thì cần lưu lại mười vạn Long tinh mới được.

Vừa nói, hắn ở một bên cười lạnh nhìn đám người Phương Đông Chiến, Hồng Phi Dương, Long Khuynh Vân, Lý sư huynh. Điều kiện này tất nhiên là đặc biệt chiếu cố đối với đám người kia.

Lúc này, vốn là mọi người đang rục rịch, nhưng sau khi nghe Phong Liệt nói thì đột nhiên thân hình trì trệ, ánh mắt cuồng nhiệt lập tức lạnh thêm vài phần.

Đúng vậy, ba mươi vạn Long tinh này hoàn toàn là cực kỳ mê người. Cho dù là cao thủ Cương Khí Cảnh cũng chưa chắc có được của cải phong phú như thế. Đối với đại đa số đệ tử Nguyên Khí Cảnh mỗi tháng chỉ có hai khối Long tinh mà nói thì đây không phải là một con số có thể tưởng tượng được.

Nhưng cho dù Long tinh có nhiều hơn nữa thì cũng phải tự lượng sức.

Trước kia mọi người đều cho rằng, cho dù đánh bại Phong Liệt, bất quá là chịu đựng một chầu đánh cho tê người. Nhưng hôm nay nhiều Long tinh như vậy, xuất đầu thử thời vận cũng đáng.

Nhưng giờ phút này, mọi người dĩ nhiên là minh bạch, Phong Liệt cũng không phải coi tiền như rác. Không muốn xuất huyết là không thể nào.

Một cánh tay, một vạn Long tinh, mười vạn Long tinh đổi lấy ba mươi vạn Long tinh.

Kỳ thật, nhìn thế nào cũng đều thấy Phong Liệt chịu thiệt. Cái này cũng không thể nghi ngờ, đồng thời cũng làm cho mọi người minh bạch Phong Liệt đang rất tự tin.

Sau khi bàn tán xôn xao cả nửa ngày, rốt cuộc có người chịu không nổi, bắt đầu chậm rãi lên núi, mưu toan làm người đầu tiên liều lĩnh mà được lợi.

- Hừ, Phong Liệt, ngươi đừng nên cuồng vọng. Long tinh này bổn công tử đã định rồi.

Một gã đệ tử hạch tâm tướng mạo âm lệ bước lên trên gò núi, đi tới đối diện Phong Liệt.

Sau đó chỉ nghe rầm, ào ào một tiếng. Một vạn Long tinh đổ ra trên mặt đất. Tuy số lượng kém hơn ba mươi vạn Long tinh kinh người của Phong Liệt, nhưng cũng đủ để cho mọi người phải đỏ mắt, tim đập.

Phong Liệt cười nhẹ, nhìn gã đệ tử này, rồi lập tức quay đầu về phía dưới, hét lên một âm thanh to lớn:

- Còn có ai nữa không? Muốn Long tinh thì hãy nhanh lên. Nhanh tay thì có, chậm tay thì không, tận dụng thời cơ nếu không thì mất hết.

Lúc này, Phong Liệt giống như một tên rao hàng bán ngoài chợ. Mọi người một hồi im lặng, nhưng hiệu quả thì rất thần kỳ.

Trong lúc hắn dụ dỗ, rất nhiều đệ tử không chống cự nổi sức hấp dẫn cực lớn, liền hung hăng lên núi.

- Cái gì? Cái tên điên này dĩ nhiên là muốn một mình đánh với mọi người? Chúng ta đây không phải là cơ hội càng lớn sao? Hắc hắc, bổn công tử tới rồi.

- Tính ta một người!

- Lão tử cũng tới rồi!

- Ta không có Long tinh, nhưng ta có một cánh tay. Có bản lĩnh thì tới lấy đi.

Chỉ trong mấy phút, liên tiếp hơn ba mươi người trước sau kéo lên núi, trong đó đại đa số đều ném ra một vạn Long tinh. Chỉ vẻn vẹn có năm tên đệ tử nhà nghèo thì dùng cánh tay của mình liều một phát. Hơn nữa, trong năm người này có hai người là cao thủ Chân Khí cảnh sơ kỳ.

Bình Luận (0)
Comment