Ma Long Phiên Thiên

Chương 192

Kích động qua đi, Phong Liệt rút về khói đen, hồi phục hình người, cung kính chắp tay hành lễ nói:

- Đệ tử Phong Liệt bái kiến Tử Long hộ pháp!

Nói đùa, Tử Long hộ pháp chính là nổi danh trong cường giả long biến cảnh, lão yêu quái không biết sóng bao nhiêu năm, dù Phong Liệt còn trẻ tuổi ngang ngược nhưng đối mặt lão già đứng trên đỉnh đại lục thì hắn phải ngoan ngoãn thôi.

Ở trước mặt cao thủ, Phong Liệt trừ trốn vào long ngục ra thì tất cả thủ đoạn đều không có chút tác dụng.

- Miễn lễ!

Tử Long hộ pháp nhẹ gật đầu, ánh mắt liếc ngưng nguyên đan trong lòng Phong Liệt, dường như hơi ngoài ý muốn.

Lúc này gã thu lại khí thế, nhìn từ mặt ngoài như tiên sinh dạy học trong học viện dân gian, trừđôi mắt sâu thẳm bí ẩn ra.

Phong Liệt cố ổn định tinh thần, ra vẻ bình tĩnh hỏi:

- A, không biết Tử Long tiền bối tìm Phong Liệt có gì sai bảo?

Hắn có áp lực rất lớn, cao thủ long biến cảnh về mặt lý luận đã tương đương với thực lực một chân long thời viễn cổ, nếu người ta muốn giết hắn chỉ cần thổi một hơi là được.

Hơn nữa cường giả xuất trần tuyệt tục như vậy không phải tiểu nhân vật như hắn có thể thấy. Cho đến giờ phút này, người trước mắt làm hắn có cảm giác như nằm mơ.

Tử Long hộ pháp mắt lấp lóe, cười khẽ nói:

- Phong Liệt, ngươi thức tỉnh là long hoàng huyết mạch đúng không?

- A?

Người Phong Liệt run lên, biến sắc mặt.

Hắn không ngờđối phương nhìn ra long hoàng huyết mạch của mình, đây là bí mật lớn nhất của hắn. Thoáng chốc hắn liên tục đổi sắc mặt, không biết nên đáp làm sao.

Hắn biết rõ Tử Long hộ pháp hỏi vậy thì chắc đã có nắm chắc rồi, hắn không thừa nhận cũng chẳng có gì.

Nhưng tiếp theo không chờ hắn đáp lời, chỉ nghe Tử Long hộ pháp nói tiếp:

- Ha ha, ngươi không cần quá lo, bổn tọa cũng là quan sát thời gian dài khẳng định. Nhưng khiến bổn tọa khó hiểu là tại sao ngươi cố ý che giấu long hoàng huyết mạch?

Phong Liệt giật mình một thoáng rồi dần bình tĩnh lại.

Tình hình trước mắt có sợ cũng vô dùng, thăm dò suy nghĩ của Tử Long hộ pháp mới là lẽ phải. Nhưng cho đến giờ hắn không cảm giác Tử Long hộ pháp có ác ý, điều này khiến hắn an tâm chút.

Phong Liệt lén lau mồ hôi lạnh, cẩn thận nói:

- Cây to đón gió lớn! Đệ tử không muốn chọc người chú ý.

- Ồ?

Tử Long hộ pháp mỉm cười, bỗng nói ra một câu khiến Phong Liệt tay chân bủn rủn:

- Ngươi mà rất tốt, nếu không phải cho đến nay ngươi đều ẩn giấu long hoàng huyết mạch, nếu không thì đã bị gọi đi ma khí viện rồi.

Phong Liệt lòng máy động, ra vẻ nghi hoặc nói:

- Tiền bối nói vậy là sao?

Tử Long hộ pháp ngẫm nghĩ, dặn dò, mặt lộ nụ cười đầy ẩn ý:

- Ngươi không cần biết quá nhiều, chỉ cần luôn che giấu bí mật này là được! Hơn nữa sau này gặp người ma khí viện cẩn thận chút, nhất là một đệ tử tên Sở Huyền. Đương nhiên nếu ngươi có nắm chắc thì trong luận bàn giết hắn càng tốt!

- A? Diệt sát Sở Huyền?

Phong Liệt lòng run lên, kinh ngạc nhìn Tử Long hộ pháp, thầm suy tư.

"Thì ra Tử Long hộ pháp sớm biết bí mật của Sở Huyền, nghe giọng điều hình như không muốn cho y vùng lên. Nhưng tại sao gã muốn mình trong luận bàn giết Sở Huyền? Chuyện này thật là quái."

Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt mắt chớp lóe nói:

- Tiền bối, không biết người làm sao thấy được đệ tử có long hoàng huyết mạch?

- A?

Tử Long hộ pháp ngẩn ra, ngẫm nghĩ rồi nói:

- Cái này hả, đến cảnh giới của ta rồi có thể mơ hồ cảm giác trong người ngươi hơi thở uy nghiêm khác với mọi người. Hơi thở này không liên quan linh hồn, lúc trước ta quan sát ngươi thật lâu mới liên tưởng đến điều này.

- Ồ, thì ra là vậy!

Phong Liệt hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm, hình như lão già này chỉ là từ huyết mạch phán đoán kết luận chứ không phát hiện đại thần thông của mình, vậy tốt rồi.

Nếu chỉ là long hoàng huyết mạch thì đối với tuyệt thế cao nhân sống lâu dài như Tử Long hộ pháp không có bao nhiêu sức hấp dẫn, nhưng nếu bịđối phương biết thần thông thiên phú của mình thì e rằng sẽ không bình tĩnh như vậy.

Chính lúc này, Tử Long hộ pháp bỗng bắn một hạt châu to cỡ hạt đậu đến gần Phong Liệt, thản nhiên nói:

- Ngươi cầm cái này đi, giúp ích chút chút cho ngươi che giấu hơi thở.

- Đa tạ tiền bối!

Phong Liệt nói một tiếng cám ơn, vội vàng nhận lấy hạt châu, lật qua lại xem.

Đối với vật cao thủ long biến cảnh tặng cho, Phong Liệt không thể kiềm chế kích động, mặt lộ vẻ khao khát.

Hạt châu này nhìn từ bên ngoài không khác gì dạ mạc châu, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong có một tia khí thể quái lạ như mây như sương, trừđiều đó ra nhìn từ bên ngoài không thấy có đặc điểm gì.

Phong Liệt sốt ruột nặn ra một giọt máu nhận chủ hạt châu, rồi tâm ý động, thu nó vào trong người.

Sau đó lòng Phong Liệt run lên, trong đầu của hắn thoáng chốc có tin tức liên quan hạt châu.

Những tin tức này khiến hắn lập tức hiểu hạt châu không phải linh bảo bình thường mà là kiện thất phẩm huyền bảo... Chập long châu.

"Úi chà, cao thủ long biến cảnh đúng là rộng rãi, vừa ra tay liền là huyền bảo vô cùng quý giá! Hắc hắc, lần này lời to!"

Phong Liệt hít ngụm khí, mừng thầm không thôi.

Một cái thất phẩm huyền bảo, đã đủ khiến cho cao thủ hóa đan cảnh liều mạng giành giật, giá trị vô giá.

Phong ma thần thương trong tay Phong Liệt là dùng chín loại luyện khí thánh thế gian hiếm có mới luyện chế mà thành, cũng chỉ là cực phẩm linh bảo mà thôi, vẫn không thể nào siêu thoát phạm trù linh bảo, hơn nữa muốn tăng cấp nó lên huyền bảo cần thời gian dài mới được, huống chi là thất phẩm huyền bảo.

Nhưng tiếp theo, khi Phong Liệt biết được công năng của chập long châu thì dở khóc dở cười.

Tác dụng của chập long châu chỉ có một, chính là che giấu hơi thở.

Nói đến thì công năng này cũng rất thực dụng, trước kia trong dạ mạc đại hiệp cốc Phong Liệt bị bị ma khí viện Lý trưởng lão sử dụng ngân diên truy tung. Nếu trên người hắn đeo chập long châu chắc có thể cắt đuôi Lý trưởng lão.

Nhưng một thất phẩm huyền bảo mà chỉ có công năng như vậy thì hơi kém.

Hình như Tử Long hộ pháp thấy ra Phong Liệt hơi thất vọng, cười cười nói:

- Ha ha, Phong Liệt, ngươi đừng xem thường viên chập long châu này nhé. Khi nó tấn chức lên huyền bảo thì lại diễn sinh liễm hình thần thông, chỉ cần ngươi thoát khỏi tầm mắt của người khác, dù trong phạm vi tinh thần lực thăm dò cũng chưa chắc phát hiện ra người.

- Ồ?

Nghe Tử Long hộ pháp nói vậy, mắt Phong Liệt sáng lên.

Ngay sau đó, hắn lập tức khép dùng tinh thần lực nội thị, kết quả kinh ngạc phát hiện, các phần trong thân thể như là biến mất, có thể chạm được nhưng dùng tinh thần lực chỉ tra xét được sương khí mà thôi.

- Liễm hình thần thông, quả nhiên không sai!

Phong Liệt vẻ mặt hớn hở. Công năng này đúng là nghịch thiên, về sau không cần lo lắng bị cao thủ dùng tinh thần lực dò xét, chạy trốn tiện hơn nhiều.

Hơn nữa nó còn có thể che giấu khí huyết dồi dào hơn người thường trong cơ thể Phong Liệt, không cần lo bị một số siêu cấp cao thủ sắp xuống mồ mơ ước thiên tài huyết mạch của mình.

Lúc này Phong Liệt rất cảm kích Tử Long hộ pháp và hơi kinh ngạc, không lẽ mình có long hoàng huyết mạch mới được gã chú trọng?

Phong Liệt thầm lắc đầu, trực giác cho hắn biết chuyện không đưn giản như vậy, nhưng hắn không thấy Tử Long hộ pháp có ác ý gì nên thản nhiên nhận.

Phong Liệt do dự một chút, hỏi:

- Tiền bối, đệ tử có một vấn đề không biết có nên hỏi không nữa?

Tử Long hộ pháp thản nhiên đáp, bộ dạng kiên nhẫn lắng nghe:

- Nói nghe một chút xem!

Phong Liệt hơi mong chờ nói:

- Tiền bối có thể kể cho đệ tử nghe một chút về cổ giới không?

Hắn biết có lẽ cổ giới liên quan đến chút bí ẩn trong giáo nhưng không thể không hỏi.

Hơn nữa hắn thấy ra Tử Long hộ pháp dễ nói chuyện, hơn nữa người ta lớn tuổi, tu vi cao, chắc biết nhiều. Trừ gã ra hắn không tìm thấy ai thích hơn giải đáp nghi hoặc của mình.

Nhưng Tử Long hộ pháp cho đáp án khiến hắn thất vọng.

Tử Long hộ pháp hơi nhíu mày, nói:

- A? Cổ giới à? Thật ra chính là mảnh đất mênh mông cách Long Huyết đại lục chúng ta rất xa, bây giờ ngươi vẫn không nên biết. Hơn nữa trước khi ngươi chưa đến thần thông cảnh thì đừng vào vô quang bí cảnh, chỗ này không phải nơi yên lành gì.

- Tại sao vậy?

Phong Liệt ngẩn ra, hắn cảm giác ở trong vô quang bí cảnh tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh, hơn nữa hoàn cảnh yên tĩnh, không ai quấy rầy, đúng là một nơi không tệ. Nếu không phải mấy tháng sau hắn sẽ rời khỏi ám võ viện thì rất muốn thường trú tại đây.

- Hừ hừ!

Tử Long hộ pháp cười khẩy, dường như nhìn ra ý nghĩ trong lòng Phong Liệt, thản nhiên nói:

- Có phải là ngươi thấy trong bí cảnh này rất an toàn? Nếu như bổn tọa nói cho ngươi biết trong mười ngày ngươi tu luyện có ít nhất hai trăm cao thủ từ thần thông cảnh trở lên định giết chết ngươi, chắc ngươi sẽ không cho rằng như vậy đi?

- Cái gì? Họ là ai? Tại sao muốn giết ta?

Phong Liệt giật mình, hay quá ta, lại có ai trăm cao thủ từ thần thông cảnh trở lên định giết chết mình!

Hắn không nghi ngờ lời Tử Long hộ pháp nói, bởi vì người ta là cao thủ long biến cảnh, thật sự không đáng nói xạo với con kiến là hắn, hắn chưa đủ tư cách đâu, còn kém rất xa.

Tử Long hộ pháp hơi bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Cụ thể là ai thì có nói ngươi cũng không biết. Ngươi chỉ cần biết trừ người ám võ viện, còn lại mười bảy viện phái thậm chí là cổ giới, người Ma Long giáo đều có khả năng xuống tay với ngươi.

Phong Liệt vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.

Hắn sớm biết trong Ma Long giáo cực kỳ hỗn loạn,, gia thếđấu đá không dứt, quyền thế phân tranh liên miên, một khi ra khỏi sơn môn Ma Long giáo khuynh gia diệt tộc là chuyện thường.

Nhưng bây giờ nghe giọng điệu của Tử Long hộ pháp thì Phong Liệt cảm thấy dường như tình cảnh của ám võ viện có vấn đề, như là mọi mặt chịu địch.

Tử Long hộ pháp không để ý đến Phong Liệt nghĩ gì, bỗng gã mỉm cười, nói:

- Chẳng phải ngươi định xông chân khí cảnh sao? Nuốt vào viên ngưng nguyên đan này đi, bổn tọa giúp ngươi một tay!

- A? Vâng! Đa tạ tiền bối thành toàn!

Phong Liệt lộ vẻ mặt mừng rỡ, hắn không ngờđường đường là Tử Long hộ pháp mà chịu giúp nho nhỏ đệ tử nguyên khí cảnh đột phá bình cảnh, đây chính là chuyện tốt trời cho nha! Bên cạnh có một cao thủ long biến cảnh giúp đỡ thì hắn muốn không thành công cũng khó.

Tiếp theo hắn chẳng chút do dự khoanh chân ngồi xuống, há mồm nuốt xuống ngưng nguyên đan, nhanh chóng vận chuyển công pháp, bắt đầu cưỡng bức đột phá bình cảnh.

Một lát sau, Phong Liệt cảm thấy người bỗng *Ầm!* một tiếng, một đoàn khí nóng chợt tạc nổ khiến thân hình hắn run bần bật, cảm giác cả người bị xé rách.

Nhưng khí thế mênh mông này tạc nổ rồi không chạy loạn mà không lâu sau rất ngoan theo kinh mạch chảy vào trong đan điền, không chút gợn sóng.

"Cha nó! Dược hiểu của ngưng nguyên đan này mạnh hơn ngưng khí đan vài chục lần! May là lão tử nuốt long cốt linh quả rồi, nếu không lần này nổ tan xác bỏ mình là cái chắc!"

Phong Liệt rung động, trong lòng sợ hãi.

Trong đan điền của hắn vốn là tràn ngập nguyên lực hùng hồn, nhưng quái dị là ngưng nguyên đan hóa thành khí thể lạ tiến vào đan điền rồi chẳng những không chật chội mà còn đem nguyên lực trạng thái khí dần cô đọng.

Cùng lúc đó, hắn càng thêm điên cuồng cắn nuốt nguyên khí đậm đặc quanh người, khiến đan điền luôn ở trạng thái đày.

Cách mười trượng, Tử Long hộ pháp thản nhiên nhìn Phong Liệt sắc mặt liên tục thay đổi, nắm rõ tình hình trong người hắn như lòng bàn tay.

Gã có thể cảm giác rõ ràng khí thế lúc mạnh lúc yếu trong người Phong Liệt, đó là dấu hiệu trùng kích bình cảnh đã đến giây phút mấu chốt.

Nếu không có nhân tố bên ngoài giúp đỡ, trạng thái như vậy ít nhất kéo dài hơn mười ngày, mãi đến khi đan điền trong người Phong Liệt xuất hiện một giọt thể lỏng nguyên lực mới thôi. Nhưng Tử Long hộ pháp không thể nào chờ lâu như vậy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Một lát sau, vài bóng người mơ hồ như sao băng nhanh chóng xẹt qua chân trời, khi đi qua ngọn đồi nhỏ này thì hơi khựng lại, rồi tốc độ càng nhanh hơn trước biến mất không còn bóng dáng, như là chạy trốn.

- Hừ, không hiểu quy tắc!

Tử Long hộ pháp lạnh lùng liếc mấy người đó, khóe môi nhếch nụ cười nhạt. Gã nhẹ vung tay phải, ba màn đen nhạt rời tay biến mất trong hắc ám. Ngoài mười trượng vang mấy tiếng hét khe khẽ, rồi mọi thứ trở về bình tĩnh.

Lúc này nguyên khí xung quanh Phong Liệt dường như không chịu nổi hắn điên cuồng cắn nuốt, biến mỏng đi, khí thế trong người hắn bằng phẳng lại.

- A? Không uổng là có long hoàng huyết mạch, tốc độ liễm khí nhanh như vậy!

Tử Long hộ pháp nhìn Phong Liệt khoanh chân ngồi, vẻ mặt kinh ngạc. Gã do dự một lúc, đọt nhiên hai tay nhanh chóng ngưng kết một huyền ảo pháp ấn đánh vào người Phong Liệt.

Ngay sau đó, chỉ thấy lực hút khổng lồ khuếch tán trong người Phong Liệt, nguyên khí thiên địa phạm vi vài chục dặm như bị lôi kéo nhanh chóng tụ tập hướng hắn. Nguyên khí đậm đặc rất nhanh vây quanh đồi nhỏ hình ành mây đen dày nặng, hơn nữa liên tục chui vào người hắn.

"Cha nó! Lão già này định hại chết lão tử à?" Phong Liệt thầm chửi.

Bây giờ sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, toàn thân nổi gân xanh, trên mặt từng lằn gân gồ lên như con giun, rất đáng sợ. Làn da thấm ra tơ máu như tùy thời sẽ nổ tan xác bỏ mình, khiến hắn kêu khổ liên tục.

Khi Tử Long hộ pháp đánh ấn quyết quái dị vào người hắn thì hắn liền cảm thấy trong đna điền dường như xuất hiện một tụ nguyên pháp trận, lấy tốc độ kinh người điên cuồng ngưng tụ nguyên lực, thúc đẩy hắn cắn nuốt nguyên khí thiên địa bạo tăng gấp chục, trăm lần.

Dù gân mạch toàn thân hắn trải qua long cốt linh quả cải tạo đã biến đủ cứng cỏi, nhưng giờ phút này tới cực hạn chịu đựng rồi.

Tất cả kinh mạch trong người hắn tràn ngập nguyên khí mênh mông khiến tốc độ vận chuyển công pháp chậm lại, cực kỳ nặng nề, như là con nít bảy tuổi đẩy cối xay nặng nề chuyển động vậy, cực kỳ vất vả.

Phong Liệt rõ ràng cảm nhận được nếu cứ tiếp tục như vậy hắn rất nhanh sẽ nổ tan xác bỏ mình, tuyệt đối không có cơ may.

Nhưng lát sau khiến Phong Liệt hơi yên tâm là khi kinh mạch đạt đến cực hạn chịu đựng rồi, mọi thứ dường như dần dịu lại. Trong đan điền tốc độ vận chuyển của 'Tụ nguyên pháp trận' chậm đi nhiều, dần đạt đến cân bằng kỳ diệu.

Bình Luận (0)
Comment