Ma Long Phiên Thiên

Chương 203

Nếu như Lan Tiếu Y là một mỹ nữ tuyệt thế, xinh đẹp thì cũng không khiến cho người ta sinh ghét, nhưng Phong Liệt vừa nghĩ tới thế giới sau lớp áo choàng kia, trong lòng không khỏi ác cảm, làm thế nào có thể để cho cô ta dựa vào được.

Nhưng đồng thời nghĩ lại sự thầm yêu mến của hai tên đệ tử dưới gốc cây kia khiến cho Phong Liệt không thể hiểu được, vốn là bị ép gả cho HNT, nhưng lại thêm một người thầm yêu, xem ra nữ nhân xấu xí này cũng có duyên.

Hẳn là nữ nhân xấu xí này có tuyệt chiêu đặc biệt.

Phong Liệt đổ mồ hôi, cố gắng lắc đầu, những suy nghĩ cứ bay lên tận chín tầng mây.

Hắn lạnh nhạt nhìn Lan Tiếu Y nói:
- Muốn ta thả ngươi ra ngoài cũng không phải là không thể, chỉ cần ngươi trả lời ta mấy câu hỏi!

- Hỏi đi hỏi đi! Ta biết thì nhất định sẽ nói cho ngươi.
Lan Tiếu Y sững sờ, vội vàng gật đầu đồng ý.

Nhưng trong lòng nàng thầm hừ lạnh một tiếng:
- Hừ hừ, hiện tại bổn tiểu thư phải thỏa hiệp một chút, đợi ra được khỏi cái không gian này, xem ta xử lý ngươi thế nào!

Phong Liệt tuy không nhìn thấy biểu hiện của nàng dưới lớp áo choàng, nhưng hiểu rõ vài phần suy nghĩ của nàng, khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường.

- Lan Tiếu Thiên là ai?
Phong Liệt chợt hỏi.

- À? Lan Tiếu Thiên? Hắn là nhị ca của ta! Làm sao ngươi biết được? Ngươi quen nhị ca ta à?
Lan Tiếu Y giật mình, không khỏi mở to cái miệng nhỏ nhắn.

- Ngươi chỉ cần trả lời ta là được rồi.
Phong Liệt lạnh lùng nói:
- Lan gia các ngươi muốn Long võ giả Cửu phẩm huyết mạch để làm gì?

Lan Tiếu thoáng lặng liền lắc đầu nói:
- Cái này là cơ mật của Lan gia chúng ta, không thể nói được!

- Hừ, lần này Lan gia các người đến Bí cảnh có bao nhiêu người?
Phong Liệt hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói.

Lan Tiếu Y kinh ngạc nói:
- Có một mình ta thôi, nếu không ta cũng không bị rơi vào bẫy của hnt.

Phong Liệt trong lòng giận dữ, nữ nhân xấu xí này còn làm bộ ngây thơ, kỳ thực là không muốn nói thật, nói không chừng phải cho cô ta nếm mùi khổ cực rồi.

- Hừ, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ! Xem ra không giáo huấn ngươi thì ngươi còn tưởng ta ăn chay hả!

Phong Liệt lạnh lùng cười một tiếng, trong lòng lập tức khẽ động, Trấn long thiên bi chôn sâu dưới mặt đất không khỏi ngăn cản lực hút khổng bố, điên cuồng hút nguyên lực trên người lt.

Lan Tiếu sau khi ngẩn ngơ không hiểu, liền hoảng sợ biến sắc.

Nàng giật mình phát hiện ra rằng, một cỗ khí cuồng cuộn giống như Thiên uy tràn ngập quanh người mình, khiến cho thể xác và tinh thần chịu áp lực tới cực điểm, hơn nữa nguyên lực trong cơ thể mỗi lúc đều trôi đi thật nhanh.

- Hả? có chuyện gì thế này? Nguyên lực của ta? Phong Liệt, ngươi làm gì với bổn tiểu thư thế này? Ngươi đừng quên, chúng là đồng sinh cộng tử!

Lan Tiếu Y kinh hãi vô cùng, vừa cố gắng để không cho nguyên lực bị hút đi, vừa quát Phong Liệt.

Phong Liệt cười lạnh lùng, âm thanh không chút sắc thái nói:
- Hừ, ngươi có hai lựa chọn, hoặc là thành thật trả lời câu hỏi của ta, hoặc là mất hết nguyên lực, sau này chỉ là một linh chú sư đơn thuần.

- Phong Liệt, ngươi thật khốn khiếp! Không phải ta đã nói thật rồi sao? Ngươi còn muốn thế nào nữa.

Lúc này Lan Tiếu Y sợ hãi không khỏi suy nghĩ muốn khống chế Phong Liệt, nhưng sau đó nàng phát hiện rằng, Phong Liệt lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện ở bên ngoài cách ngàn trượng, ngoài tầm tay với của nàng, khiến cho nàng không khỏi nghiến răng tức giận.

- Những gì ngươi nói ban nãy ta không tin!
Phong Liệt lạnh lùng cắt nàng lời của Lan Tiếu Y.

- Ta có thể thề với trời! Phong Liệt, ngươi mau dừng lại đi, có gì từ từ nói…

Lt cảm giác hoảng sợ nguyên lực của mình điên cuồng trôi đi, trong lòng như có lửa đốt, nàng tranh thủ thời gian thề thề thốt thốt.

 

Một lát sau, Phong Liệt cảm giác kha khá, liền thu Trấn Long thiên bi lại, sau đó vẻ mặt cầm thú nhìn về phía lt nói:

- Được, chúng ta có thể từ từ nói chuyện rồi.

- Phong Liệt, tên khốn khiếp, bổn tiểu thư là Cương khí cảnh tứ trọng thiên, ngươi đợi đấy, bổn tiểu thư không để cho ngươi yên đâu.

Trải qua một hồi truy hỏi, Lan Tiếu rốt cuộc đã đem tất cả những gì mình biết ra kể lại cho Phong Liệt.

Nhưng điều khiến Phong Liệt buồn bực chính là Lan Tiếu cũng không biết nhiều lắm, nàng đến Bí cảnh này để rèn luyện là do nhị ca Lan Tiếu Thiên kích động, hờn dỗi nên mới đến đây.

Nhưng Phong Liệt chỉ dựa vào một chút tình hình hiểu được cũng có thể suy đoán ra căn nguyên và hậu quả của việc này.

Đoán chừng Lan Tiếu Thiên là vì đoạt được lệnh bài Thiên tru từ tay hnt cho nên đã giao dịch với hnt, nghĩ cách để lừa muội muội của mình ra khỏi nhà, rơi vào cạm bẫy của hnt rồi đổi Lan Tiếu lấy tấm lệnh bài Thiên tru.

Tất cả mọi chuyện được sắp xếp khá là hoàn mỹ, chỉ tiếc là hnt đánh giá quá thấp năng lực của Lan Tiếu, không ngờ rằng Lan Tiếu dựa vào năng lực của nàng có thể giết được tám thuộc hạ Cương khí cảnh của mình, trốn thoát khỏi cái bẫy.

Hơn nữa, khi hắn sắp thành công thì Phong Liệt lại xuất hiện làm kẻ phá hoại.

- Không thể nào! Ngươi nói bậy! Nhị ca ta từ nhỏ đã thương ta như thế! Làm sao có thể hại ta được!

Nghe Phong Liệt nói ra suy đoán của hắn, Lan Tiếu không tin được hét lên, cố gắng lắc đầu, trong chốc lát trở nên hồn xiêu phách lạc.

- Tin hay không đó là chuyện của ngươi, ta chỉ nói lên suy nghĩ của ta mà thôi.

Phong Liệt cười lạnh lùng một câu, cũng không muốn cãi cọ với nàng, đi qua một bên thầm suy nghĩ về chuyện của mình.

Theo suy nghĩ của Lan Tiếu, Lan gia trao đổi lấy Lý U Nguyệt là vì mười năm sau sẽ hiến tế Lý U Nguyệt cho thần linh trên trời nào đó, Phong Liệt thấy cái này thật vớ vẩn nhưng vẫn cười trừ.

Nhưng, chú thuật vốn là thứ không thể tưởng tượng được, có liên quan đến một loại lực lượng thần bí hay không không ai có thể nói rõ ràng được.

Phong Liệt cũng không muốn để ý quá nhiều, hắn chỉ thầm nghĩ làm sao bảo vệ cho nữ nhân của mình không bị tổn thương mà thôi, về phần thứ đồ hiến tế gì đó, chỉ cần không chọc lên đầu mình là được.

Lúc này, bên ngoài dãy núi nhỏ phong vân biến sắc, chốc thoát đã bắn ra một hồi đại chiến.

Lông mày Phong Liệt dựng lên, lập tức muốn thoát ra không gian bên ngoài

- Ngươi chờ một chút!

Lan Tiếu suy nghĩ một hồi lâu đột nhiên gọi:
- Phong Liệt, dẫn ta ra ngoài được không? Ta muốn đích thân đi hỏi nhị ca ta!

Phong Liệt muốn cự tuyệt nhưng trong lòng lại khẽ động, tạm thời thay đổi chủ ý nói:
- Đưa ngươi ra ngoài cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta mấy điều kiện!

- Điều kiện gì?

- Một, sau khi ra ngoài tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của ta. Hai, xong việc ngươi lập tức theo ta trở lại Long huyến giới, sau khi giải thuật chú cho ta xong sẽ lại thả ngươi ra. Ba, khi cần ngươi rat ay cứu người, bất luận là đối mặt với Lan gia hay là Lý gia. Chỉ cần ngươi có thể đáp ứng ta những điều kiện trên, ta có thể đưa ngươi ra ngoài.

Ánh mắt Phong Liệt lạnh lùng, lời nói không chút đùa giỡn.

Trong lòng hắn hiểu rõ rằng, chính mình ở bên trong Bí cảnh dù sao cũng lực mỏng, đợi lát nữa khi hỗn chiến bắt đầu, chỉ sợ không có đủ lực, lúc đó Lan Tiếu cũng không tồi, ngược lại có thể giúp đỡ được mình.

Hơn nữa, hắn cũng có chút kiêng nể chú thuật của Lan gia, nếu như Lan Tiếu thực sự trợ giúp mình chắc chắn sẽ giúp mình tránh được không ít phiền toái.

Lan Tiếu do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

- Được, nếu như ngươi đã đồng ý rồi, hy vọng lát nữa ngươi sẽ không làm chuyện gì điên rồ. Ta đi xem xét tình hình một chút, thời điểm thích hợp sẽ để cho ngươi đi ra ngoài.

Dứt lời, Phong Liệt bèn chui ra ngoài.

Hắn đương nhiên không tin tưởng Lan Tiếu hoàn toàn, nhưng hắn đã mười phần nắm chắc được rằng nữ nhân xấu xa này cũng không thể gây ra được tai họa gì.

Một lúc lâu sau, Lan Tiếu nhìn về hướng Phong Liệt biến mất, trong lòng dần trỗi dậy.

- Hắn dựa vào cái gì mà tin tưởng lời của ta như thế?

- Hắn ta rốt cuộc mạnh như thế nào

- Trước đó là cái lực lượng gì?

- Có thật là tiền bối của hắn đã giết chết hnt, chữa thương cho ta không?

-………………

Lan Tiếu tuy kinh nghiệm thực tế có hạn, nhưng tuyệt đối không phải người ngu ngốc, trái lại, thân là võ học, là một thiên tài chú thuật, vốn là người vô cùng thông mình.

Giờ khắc này, nàng dần dần cảm giác được rằng, Phong Liệt tuyệt đối không phải là Long võ giả chân khí cảnh bình thường.

Cái không gian quỷ dị này, còn thứ lực lượng mênh mông mà mình không thể nào địch lại nổi cùng với thứ khí tức cổ quái tản ra từ trên người Phong Liệt, tất cả khiến cho nàng vô cùng hiếu kỳ với Phong Liệt, cũng rất kiêng nể.

Đương nhiên, quan trọng là, thực lực của Phong Liệt tiềm ẩn rất mạnh, mạnh tới mức có thể giết chết được bọn người hnt, trị thương cho chính mình…

Giờ khắc này nàng đã sinh ra hoài nghi với cái tên “ tiền bối sư môn” hư ảo giả dối mà Phong Liệt đã bịa đặt ra.

Mặt biến sắc, Lan Tiếu quơ quơ nắm tay nhỏ, hầm hừ nói:
- Hừ! Phong Liệt chết tiệt, nếu để bổn tiểu thư biết ngươi lừa gạt ra, ra sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.

 

- Ầm.

Một tiếng nổ mạnh mẽ, đá văng khắp nơi, bụi mù che kín trời, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.

- Lan Tiếu Thiên, ngươi làm thế này là có ý gì?

Lý Thiên Hổ đứng trên đỉnh núi, tức giận đùng đùng nhìn về mảnh đất trốn bằng hai bàn tay giọng quát lạnh lùng.

Lúc này, quần áo trên người ông ta đã rách tươm mấy chỗ, thoáng chút lộ ra vẻ tức giận, nhưng năm Ma long ảnh uy thế ngập trời khiến cho không ai bì nổi được.

- Ha ha ha! Lý huynh, Lan mỗ chỉ muốn thử thực lực của ngươi mà thooi!

Ở trên mảnh đất trống, dần dần hiện ra một nam tử thanh niên với một khí chất khoáng đạt, cười nói với Lý Thiên Hổ.

Người này dáng người cao to, tài trí bất phàm, đôi mắt sáng như sao, mỹ nam tử, tuyệt đối là tình làng trong mộng của ngàn vạn xuân khuê thiếu phụ.

Hơn nữa, người này tu vi kinh người, sau lưng có một Ma long hư ảnh sáu đầu dài mười trượng đang uốn lượn, nghiêm nhiên đã cho thấy tu vi kinh người của hắn.

Người này đúng là nhị ca Lan Tiếu Thiên của Lan Tiếu.

Phong Liệt từ xa thầm đánh giá người này, trong lòng liền thầm oán trách.

Lan Tiếu Thiên này khuôn mặt tuấn tú khiến hắn cảm thấy có chút ghen ghét, nhưng muội muội Lan Tiếu của hắn ta tại sao lại trông xấu như thế? Thật sự là cha mẹ sinh con trời sinh tính, không thiếu cái gì.

Lúc này chỉ nghe thấy Lý Thiên Hổ cười lạnh lùng một tiếng, tự đè nén nỗi tức giận trong lòng xuống, trầm giọng nói:
- Lan Tiếu Thiên, chúng ta đã mang người của Lý gia tới, một bên giao người một bên giao hàng!Lệnh bài đâu?

Lý U Nguyệt trong lòng giật mình, thoáng chốc mặt mày biến sắc, nàng nấp sau lưng Lý Thiên Hổ, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, nhưng trong nháy mắt nàng cảm nhận thấy sau lưng có một cỗ hoành khí mạnh mẽ đang ngăn đường lùi của nàng, chính là Lý Khoáng và ba cao thủ cương khí cảnh, lúc này ba người đều nhìn nàng với vẻ mặt không được thiện cảm lắm.

Trong lúc nhất thời, tâm hồn thiếu nữ của Lý U Nguyệt như bị rơi xuống đáy vực, trong đôi mắt tuyệt đẹp hiện ra sự vô vọng.

- Ha ha! Lý huynh, không vội xem lệnh bài, Lan mỗ muốn kiểm tra người trước! Dù sao vị tiểu mỹ nhân này có phải là Cửu phẩm huyết mạch hay không cần phải kiểm tra mới biết được.
Lan Tiếu Thiên cười nói.

Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Lý U Nguyệt, trong ánh mắt hiện lên một tia háo sắc không kìm hãm được.

Sắc mặt Lý Thiên Hổ lạnh lùng, giận dữ nói:
- Hừ,Lý gia chúng ta ở Ma long chi giáo rất có danh dự, còn có thể lừa gạt hay sao? Huống hồ, ở nơi hoang sơn này biết kiểm tra như thế nào? Nếu ngươi muốn mang trở về cổ giới kiểm nghiệm thì chúng ta mới bằng lòng giao dịch thì chúng ta không thể chấp thuận được.

Muốn kiểm nghiệm phẩm cấp của võ giả Long gia huyết mạch cửu phẩm nhất định phải dùng dụng cụ chuyên môn mới được, giống như pho tượng điêu khắc Ma long ở trong đại điện kia.

Những vật này thường vô cùng quý giá, để ở một nơi riêng biệt như thế, iếp xúc với linh mạch, có thể bảo vệ được, không có có khả năng mang đi.

Lan Tiếu Thiên mỉm cười, trợn mắt nhìn Lý Thiên Hổ không ngại ngùng, chỉ phất tay ra một pho tượng chân long ánh vàng rực rỡ. “ Ầm” pho tượng rơi xuống đất, lập tức có một luồng khí cổ xưa tràn ngập giữa trời đất.

- Lý huynh, đây là bảo vật có thể kiểm nghiệm được cấp máu, huynh để cho tiểu mỹ nhân kia sờ vào thì sẽ biết được là thật hay giả.
Lan Tiếu Thiên lạnh lùng nói.

- À hừ! Các ngươi đã chuẩn bị rất chu đáo rồi!

Lý Thiên Hổ nhìn thoáng qua pho tượng, khẽ hừ một tiếng, cũng không nghi ngờ gì, lập tức nói với Lý U Nguyệt:
- U Nguyệt, tiến lên thử xem thế nào!

Lý U Nguyệt không đồng ý, nhưng giờ phút này chỉ phải làm theo những gì Lý Thiên Hổ nói, nàng thoáng chút do dự, vẻ mặt lạnh nhạt đi thẳng về phía trước.

Lý Thiên Hổ hừ một tiếng, hắn cũng sợ Lan Tiếu Thiên lừa dối, liền đi theo Lý U Nguyệt lên phía trước.

Lan Tiếu Thiên bình tĩnh nhìn hai người từ từ đi tới, trong ánh mắt hiện ra một tia cười lạnh lùng.

Phong Liệt ẩn nấp ở cách Lan Tiếu Thiên trăm trượng, nhìn thấy tình hình hiện tại, trong lòng tuy lo lắng nhưng suy nghĩ lại vô cùng tỉnh táo.

Hắn biết rõ rằng, Lan Tiếu Thiên không thể nào giao dịch bình thường được, bởi vì lệnh bài vẫn đang trong tay của Phong Liệt.

Lan Tiếu Thiên nhất định sẽ cướp đoạt Lý U Nguyệt, sẽ không có lựa chọn thứ hai.

Phong Liệt thực sự không thể cứ trơ mắt ếch nhìn Lý U Nguyệt rơi vào tay Lan Tiếu Thiên, trong lòng thầm chờ đợi thời cơ, hắn thầm hạ quyết tâm, nếu như không thì chỉ có thể đối chiến mà thôi.

Lúc này, mắt thấy Lý U Nguyệt dần tiến lại gần pho tượng kia, đồng tử Phong Liệt đột nhiên co rụt lại.

Chỉ thấy ở phía sau Lan Tiếu Thiên khoảng mười trượng có một cái dấu chân không hiện rõ, tuy nhiên rất không ngờ là đã rơi vào tầm ngắm của Phong Liệt.

- Là hai tên Lan gia khác! Hừ hừ! Đây là cơ hội tốt!

Ánh mắt Phong Liệt sáng lên, sau đó lặng lẽ phục xuống.

Hắn đã hiểu được từ những gì Lan Tiếu nói, huynh đệ kia đều là cao thủ cương khí cảnh hậu kỳ.

Với thực lực hiện tại của hắn, đối chiến với cao thủ Thần thông cảnh thực sự không nắm chắc được, nhưng đối mặt với cao thủ Cương khí cảnh thì không có già đánh dợ, huống chi mình còn có một trợ thủ không tồi.

Bình Luận (0)
Comment