Ma Long Phiên Thiên

Chương 204

Lan Tiếu đưa Lý U Nguyệt đến trước mặt pho tượng, tuy lần đầu tiên nhìn thấy thứ này nhưng thực sự không để ý gì cả, dù sao cũng chỉ là kiểm tra xem có phải là bảo vật cửu phẩm huyết mạch hay không.

Nhưng một khắc sau, sau khi Lý U Nguyệt chạm phải pho tượng kia, chỉ nghe thấy một tiếng “ ầm ầm” vang lên thật lớn, pho tượng kim long kia đột nhiên phát ra một quang cầu màu vàng, đập trước ngực Lan Tiếuh, đột nhiên xông tới.

- A, khốn nạn!

- Phanh!

Lan Tiếuh giật mình kêu lên một tiếng, trong chốc lát bị tiếng động làm bay hơn mười trượng, mặc dù có cương khí hộ thể nhưng cũng khiến cho ông ta nhổ ra một bãi máu tươi, chỉ cảm thấy ngũ tạng bị đảo lộn, khí huyết hỗn loạn.

Lý U Nguyệt giật mình nhanh chóng lùi lại phía sau nhưng bị Lan Tiếu Thiên chém mạnh ra một đao, vứt lại phía sau.

Không đợi nàng rơi xuống đất đã bị người hất lên không trung, chạy như bay về phía xa.

Thực tế khiến cho U Nguyệt hoảng sợ hơn chính là nàng không nhìn thấy bóng người bên cạnh, chỉ là tự mình bay lên không trung, đây là cái quái quỷ gì vậy.

- Các ngươi mang cô ta trở về đi.

Lan Tiếu Thiên lạnh lùng quát một tiếng, lập tức nhấc pho tượng tôn kim long lên, hung hăng đánh về phía Lan Tiếuh.

Giờ khắc này tất cả mọi người đều hiểu rằng, pho tượng kia không phải là bảo vật đo huyết mạch gì, rõ ràng đó là một huyền bảo Long ấn hùng vĩ, còn chưa tới người đã phát ra mùi thối cuồn cuộn khiến cho Lan Tiếuh hoảng sợ vô cùng.

Nhưng, Lan Tiếu là cao thủ Thần thông cảnh ngũ trọng, tuy thấp hơn Lan Tiếu Thiên một cấp nhưng cũng không phải là đã tới bước đường cùng, ông ta đã kịp phản ứng lại, hai mắt tức giận lửa.

Nếu lần này đến Bí Cảnh mà không lấy được lệnh bài Thiên tru, còn thất thủ trước một kẻ hậu bối Cửu phẩm huyết mạch, Lan Tiếuh có quyền cao chức trọng ở trong Ma long giáo, bây giờ quay trở về thì còn mặt mũi nào mà ăn cơm nữa.

- Lan Tiếu Thiên! Lan gia các ngươi cũng dám làm như thế! Được, các ngươi đã bất nhân thì cũng đừng trách Lý gia ta bất nghĩa! Giết hết cho ta!

- Thiên chấn -

Lan Tiếuh hai mắt trừng trừng, lớn tiếng quát, thân hình đột nhiên chấn động theo, chỉ nghe thấy một tiếng nổ dài, một đạp Long ảnh màu bàng bạc uốn lượn gào thét xuất hiện.

Long ảnh xoay quanh, những cây cỏ núi đá trong phạm vi tầm hơn mười trượng tất cả đều biến thành bột.

Đồng thời cũng bắn trở lại về phía Kim long đại ấn của Lan Tiếu Thiên.

Uy thế kinh trời như thế vẫn không ngừng lan tràn ra, những nơi mà nó đi qua, tất cả mọi vật ở đây đều bến thành bột, trong chớp mắt đã lan ra bên cạnh Lan Tiếu Thiên tới trăm trượng.

Cái này là Ma long đại thền thông thiên chấn từ thời viễn cổ mà Lan Tiếuh đã thi triển ra, so với Long khuynh vân cấp Nguyên khí ban đầu mạnh mẽ gấp nhiều lần, xuất kỳ bất ý, trong giây cũng có thể mưu sát cao thủ Hóa đan cảnh.

Lan Tiếu Thiên đối diện không nói một lời, sắc mặt có chút nghiêm trọng, lúc này có nói gì cũng chỉ là thừa thãi.

Hắn biết rằng đối mặt với một đối thủ Đại thần thông, bất luận là thần binh chiến kỹ gì cũng đều kém hơn nhiều.

Cho nên sau đó hắn cũng không do dự gì thi triển Đại thần thông của mình, cũng là Ma long thiên chấn!

Uy thế ngập trời không kém gì Lan Tiếuh.

- Ầm ầm ầm!

Trong lúc nhất thời, trên bầu trời hai người mang theo uy thế kinh thiên động địa đã bắt đầu đánh nhau điên cuồng, trong chớp mắt, cả tòa núi đã bị oanh tạc thành một đám bụi, bụi mù che đầy trời.

Lúc này, Lý Khoáng dẫn theo ba cao thủ Cương khí cảnh của Lý gia đã sớm bày đặt mưu kế, đuổi theo hướng mà Lý U Nguyệt biến mất.

Tên cao thủ tiếp Lý U Nguyệt tên là Lan Tiếu Trần, Phong Liệt nghe lén hai người nói chuyện với nhau thì ra là lão nhị, một cao thủ Cương khí cảnh bát trọng.

Hắn vừa đón lấy Lý U Nguyệt, cũng không dám dừng lại, lập tức phi nhanh về phía núi, đại ca của hắn Lan Tiết Tắc phụ trách ngăn cản Lan Tiếuh và mấy tên cao thủ Cương khí cảnh.

Lúc này, Phong Liệt đã lui xuống cách núi ngàn trượng, nhìn thấy Lý U Nguyệt bị người ta dẫn chạy như bay trên không trung, trong lòng không khỏi kích động.

Hắn tuy không nhìn thấy Lan Tiếu Trần đang thi triển tàng chú hình, nhưng dựa vào những dấu vết và tư thế của Lý U Nguyệt trên mặt đất, hắn cũng có thể đoán ra vị trí của Lan Tiếu Trần.

Phong Liệt điên cuồng thi triển Chập long châu, giấu toàn bộ khí tức của mình, đồng thời lặng lẽ biến hóa vị trí, những chỗ mà Lan Tiếu Trần đi qua đều có giấu một tảng đá lớn.


Một trăm trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng, mười trượng…

Cuối cùng, trong thời khắc này, Lan Tiếu Trần giữ được Lý U Nguyệt đã biến hóa một tảng đá lớn ẩn giấu bên cạnh Phong Liệt.

- Xoẹt!

Một âm thanh chói tai vang lên phá tan không khí, một đạo ánh sáng màu vàng lợt đột nhiên đâm ra, lập tức đâm xuyên qua đùi phải Lan Tiếu Trần.

- Á!

Một tiếng kêu thảm thiếu vang lên, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều sởn cả gai ốc.

Lan Tiếu Trần là một cao thủ Cương khí cảnh bát trọng, cho dù là bị đâm hơn vài chục đao cũng không đến nỗi thê thảm như vậy.

Nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào phía sau, một cỗ khí tức quỷ dị làm tổn thương linh hồn của hắn, khiến hắn cảm giác được mình bị tra tấn, vô cùng đau khổ.

Đau đớn một hồi, hắn buông tay Lý U Nguyệt ra, ôm đầu mình quay cuồng trên mặt đất.

Phong Liệt trong lòng bỗng vui vẻ hẳn, hắn vốn định tiếp tục cho Lan Tiếu Trần bị thương nặng hơn rồi sẽ trực tiếp tiễn hắn chầu trời.

Nhưng lúc này, Lý U Nguyệt bị khống chế nguyên lực, đột nhiên bị quẳng ra xa gần trăm trượng, một khi rơi xuống chỉ sợ tổn thương sẽ không nhẹ, một khi bị gãy xương thì Phong Liệt sẽ đau lòng đến chết mất.


Cho nên hắn không chút do dự bỏ qua Lan Tiếu Trần, giống như một mũi tên lao nhanh về phía trước trăm trượng, ôm lấy Lý U Nguyệt.

- A! Khốn khiếp! Thả tar a! Ngươi - Ồ, phu quân?

Bị người ta ôm lấy trong lòng, Lý U Nguyệt thực sự là xấu hổ và giận dữ, lúc này nàng đã bị phong ấn nguyên lực, vừa muốn cố gắng để dãy giụa thì lại chỉ có thể ngây người ra.

Nàng ngây ngôi nhìn khuôn mặt quen thuộc trong gang tay kia, đôi mắt đẹp vẫn không thể tin được bèn chớp chớp, sau khi nhìn rõ ràng là Phong Liệt. miệng lập tức chép một tiếng, hai hàng nước mắt thoáng chốc chảy xuống má.

- Ôi, phu quân là chàng thật sao? Ta biết chàng nhất định sẽ tới cứu ta mà!

Lý U Nguyệt cố gắng hít thở, khóc ròng ròng, cố gắng ôm chặt lấy Phong Liệt, thân thể mềm yếu run rẩy lên không ngừng.

- Đều tại ta, sau này ta sẽ không để cho người khác bắt nạt nàng!

Phong Liệt nhìn nữ nhân trong ngực mình như bông hoa lê sau trận mưa lớn, quả thực là trong lòng đau đớn vô cùng.

Nỗi thống khổ lớn nhất của nam nhân đó là không thể bảo vệ được nữ nhân mà mình yêu thương.

Thời khắc này, Phong Liệt đã thầm thề rằng, quyết không để cho nữ nhân của mình bị tổn thương, cho dù là Lý gia của Ma long giáo cũng không được!

Ngửi cái mùi thơm quen thuộc, trong lòng Phong Liệt vô cùng mừng rỡ, hai tay nắm thật chặt.

Lúc sau Lý U Nguyệt dần dần bình tĩnh lại, mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, không chút thẹn thùng vùi đầu vào ngực Phong Liệt. Ngoài miệng tuy bất mãn cứ lẩm bẩm nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như ăn mật ong vậy.

- Ha ha ha!
Phong Liệt cười ngượng ngùng.

- Súc sinh chết tiệt! Ngươi từ đâu xông đến đây?

Một tiếng gầm từ phía sau vang lên, cắt đứt tình ý thân mật của Phong Liệt và Lý U Nguyệt.

Hai người vội đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử diện mạo bình thường đang ở cách đó không xa, hắn ta đang nghiến rắng nghiến lợi nhìn Phong Liệt hằm hằm.

Đây là Lan Tiếu Trần lúc trước bị Phong Liệt đánh lén bị thương, lúc này trên đùi hắn còn đầy máu tươi, nhuộm đỏ hết một mảng lớn chiếc áo dài.

Phong Liệt tuy đánh lén khiến hắn bị thương kêu lên thảm thiết, đau đớn nhưng cũng không phải là trí mạng, chỉ một lát sau là có thể hồi phục lại được.

Lúc này đây, Lan Tiếu Thiên, Lan Tiếuh, Lý Khoáng và Lan Tiếu Thành cũng đang chú ý tới bên này, chỉ có điều bởi vì rừng rậm che chắn, cho nên bọn hắn cũng không biết là có chuyện gì đang xảy ra.

Ngoại trừ Lan Tiếu Thiên và Lan Tiếuh đang đại chiến thì trong thời khắc này không có cách nào để phân thân được, mấy người còn lại tạm thời buông tha cho đối thủ, tức tốc chạy như bay về hướng này.

Lúc này, nhìn thấy Lan Tiếu Trần và mấy người khác đang nhanh chóng tiếp cận, Lý U Nguyệt cảm thấy trong lòng nóng như có lửa đốt, nàng cắn răng, bỗng nhiên giọng thúc giục Phong Liệt nói:
- Phu quân chàng mau lên! Chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ, chàng nên tranh thủ thời gian rời đi! Bọn hắn sẽ không làm hại ta đâu!

- Hừ, làm ta bị thương còn muốn bỏ đi ư! Mơ mộng hão huyền.

Lan Tiếu Trần hừ lạnh một tiếng, cắt đứt lời Lý U Nguyệt, vẻ mặt tức tối bước lên phía trước.

Hắn trước đây cũng bị Phong Liệt đánh lén bị thương, nếu như hôm nay hắn có thể xác định được Phong Liệt chỉ là một Long võ giả chân khí cảnh nhất trọng thiên thì hắn sẽ không chút kiêng nể gì.

Phong Liệt ra hiệu yên tâm với Phong Liệt, xoay người lại, lạnh lùng nói với Lan Tiếu Trần:
- Ta chẳng phải đi đâu cả, hơn nữa, ta còn muốn ngươi chết!

Dứt lời, hai tay Phong Liệt đột nhiên đẩy về phía trước.

Theo đó một tiếng nổ phát lên, một đạo ánh sáng chói lòa lập tức trùm lên trước ngực Lan Tiếu Trần.

Cùng lúc đó chri nghe thấy một tiếng “phốc” nhỏ vang lên, thân hình Lan Tiếu Trần lập tức bị tiêu tan thành từng mảnh nhỏ, bay nhẹ nhàng theo gió núi.

Lý U Nguyệt đang muốn khuyên ngăn Phong Liệt, nhìn thấy cảnh tượng không thể tin được, mặt ngẩn ngơ, miệng há hốc đến mức có thể nuốt được cả quả trứng gà, nhìn vô cùng đáng yêu.

Nàng đã sớm nghe nói phu quân của mình có thể giết chết được một cường giả Cương khí cảnh sơ kỳ, nhưng Cương khí cảnh sơ kỳ và hậu kỳ cũng chênh lệch nhau lớn.


Lúc này chỉ biết giương mắt nhìn một gã cao thủ Cương khí cảnh bát trọng thiên còn không tiếp nổi một chiêu của phu quân mình, trong lòng Lý U Nguyệt như mơ hồ.

Lúc này, sau khi Phong Liệt thi triển một thế đánh mạnh mẽ, trên mặt chợt có chút tái nhợt, hắn tranh thủ thời gian triệu hồi Trấn long thiên bi, sau đó lập tức đưa Lý U Nguyệt vào trong Long ngục không gian.

Tiếp đó, Phong Liệt đi nhanh như bay vào trong rừng rậm đen tối, ít lâu sau thì biến mất không rõ.

Ngay khi Phong Liệt biến mất, Lan Tiếu Thành, Lý Khoáng và hai cao thủ Cương khí cảnh của Lý gia đã đến gần, nhìn thấy chiến trường trống trơn tung bay những mảnh vỡ thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.

- Hả? Người đâu?

Lan Tiếu Thành nhìn xung quanh một hồi, không thấy nhị đệ Lan Tiếu Trần đâu, sắc mặt nghi ngờ bèn hỏi.

Hắn tiện tay nắm một chút bột phấn đang bay trên không trung, đưa lên mũi hít, thời gian trôi qua, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi lạ thường.

Lan Tiếu Thành và nhị đệ Lan Tiếu Trần cùng tu luyện Băng ma thần chưởng trong tộc tuyệt học, trong cơ thể đều chứa một loại khí tức như nhau, bột phấn trong tay hắn rõ ràng có cùng khí tức như Băng ma khí tức.

Lúc này, Lan Tiếu Thành đã hiện ra một tia suy nghĩ xấu, kết hợp với tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết ban nãy…

- Nhị đệ! Lý gia chết tiệt! Ta muốn các ngươi nợ máu phải trả bằng máu! Aaaaaaa.

Sau một hồi phẫn nổ, Lan Tiếu Thành bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gào một tiếng, lập tức vận chuyển nguyên lực toàn thân, đánh về phía mấy người Lý Khang.

Lan Tiếu Thành là cao thủ Cương khí cảnh cửu trọng, hai tay tung bay giữa không gian, vô tận chưởng ảnh phảng phất giống như bong tuyết, che phủ trời đất.

Mang theo Băng hàn khí trong người lao vào ba người Lý Khang, trong phạm vi tầm mười trượng tất cả mọi cây cối núi đá đều nứt vỡ, kết tụ thành một lớp băng dày đặc.

Bọn người Lý Khang tuy số lượng chiếm ưu thế, nhưng tu vi thì Lan Tiếu Thành cũng không thấp,ba người đều có tu vi cương khí cảnh trung kỳ, giờ phút này chống lại Cương khí canhe cửu trọng của Lan Tiếu Thành, cho dù ba người có liên thủ lại cũng không dám chắc phần thắng.

Bốn người tung ra con át chủ bài của mình, đánh đến nỗi khí thế ngất trời, bầu trời chung quanh như sụp đổ từng mảng, những mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi, bụi đất đy trời, âm thanh ầm ầm không dứt bên tai, thanh thế so với hai cao thủ Thần thông cảnh trên đỉnh núi khá nhiều.

Lúc này, bên trong Long ngục không gian, không khí ở đây có gì đó dị thường.

- Ngươi là ai?

Lan Tiếu đang khoanh chân ngồi xuống, bỗng nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành xuất hiện cách đó không xa, khiến cho nàng giật mình.

Nàng giật mình không phải là vì thực lực của cô gái kia, mà là vì dung mạo của cô ta, so với mình còn nhỉnh hơn một chút.

Nữ nhân hầu hết đều thích ganh đua, nhất là nữ nhân xinh đẹp.

Lan Tiếu chậm rãi đứng dậy, có vẻ hứng thú nhìn Lý U Nguyệt.

Cuối cùng phát hiện, mình có bộ ngực to hơn một chút, lớn tuổi hơn một chút, ngoài ra cũng không có gì đáng nói, điều này khiến cho nàng có hơi nhụt chí.

- Ngươi là ai? Đây là đâu?

Lý U Nguyệt đột nhiên bị Phong Liệt nhét vào trong đây, tinh thần không khỏi có chút hốt hoảng, nàng cảnh giác đánh giá nữ nhân đầu đội áo choàng chắc có hoàn cảnh chung giống mình.

Khi nàng còn đang bất ngờ chưa định thần lại được thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của Phong Liệt:
- U Nguyệt, đừng sợ, đây là địa bàn của chúng ta.

Lý U Nguyệt thấy Phong Liệt xuất hiện lập tức thấy vui vẻ trở lại, cũng yên tâm hơn một chút, bèn hiếu kỳ hỏi:
- Phu quân, đây là nơi nào? Những người bên ngoài kia sẽ không đuổi theo chúng ta chứ?

Phong Liệt nhẹ nhàng ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lý U Nguyệt, cười nói:
- Yên tâm đi, đây là không gian của ta, không ai có thể tìm thấy nơi này, cho dù là cường giả Long biến cảnh cũng không tìm thấy được!

- Hả? Là không gian của chàng? Trên thế giới này thực sự có không gian giả bộ người như thế này sao! Ta còn tưởng những cái này chỉ có trong sách vở lừa gạt người ta thôi.

Lý U Nguyệt vẻ mặt tung tăng như con chim sẻ, bị động tác thân mật của Phong Liệt tác động khiến cho đôi má đỏ ửng lên, cũng không có phản kháng gì.

Nàng hiếu kỳ nhìn không gian xung quanh, lập tức nhìn thấy Lan Tiếu ở cách đó không xa, khẽ chau mày nói:
- Phu quân, cô ta là ai? Không phải là thiếp của chàng chứ?

Bình Luận (0)
Comment