Ma Long Phiên Thiên

Chương 306

"Đinh!”

Một tiếng kim thiết vang lên giòn tan.

Chỉ thấy mũi của thanh trường kiếm kia lập tức theo tiếng động vang lên mà đứt gãy, mà trên cánh tay trái của Phong Liệt chỉ có nhiều hơn một vết xước mỏng.

-Tê, chuyện này!

Phong Liệt không khỏi hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc nói không ra lời.

Chỉ là một chén rượu, liền khiến cho nhục thể của mình mạnh mẽ hơn mười mấy lần, hiệu quả so với ba viên thần đan Long Cốt Thiên Nguyên Đan kia cộng dồn lại còn hơn rất nhiều, chịu đựng đau khổ lần này quả thật không vô ích a!

-Đa tạ tiền bối ban thưởng!

Sau một thoáng ngây người, Phong Liệt đứng dậy thi lễ với Lê Bá một cái.

Lê Bá khẽ gật đầu, cười nói:

-Đây cũng là do tiểu tử ngươi vận khí tốt, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lại có thể chạy tới nơi này của lão phu, không để cho ngươi một vài chỗ tốt, nói không chừng sẽ bị những lão khốn kiếp kia mắng ta là hẹp hòi.

Phong Liệt trong lòng hơi sửng sờ, hắn mơ hồ cảm giác được tựa hồ trong lời nói của Lê Bá có ý gì đó, sau khi suy nghĩ một chút, hắn không nhịn được nghi vấn trong lòng, liền nói:

-Lê Bá, không phải chính là …

-Ngươi trước tiên uống bát rượu này đi, sau đó sẽ nói tiếp, cháu gái của lão phu đã trở lại, ta phải mau chóng đi tiếp giá a, hắc hắc hắc!

Lê Bá cắt lời Phong Liệt, cười nhẹ hai tiếng, liền đột nhiên biến mất không thấy.

Phong Liệt há miệng, trợn mắt há hốc mồm một trận.

Hắn bình phục tinh thần một chút, trong đầu đem những chuyện đã xảy ra lúc trước ngẫm lại một lần, nhưng trong lòng thì đặt ra không ít nghi vấn, hơn nữa là lời nói lúc trước của Lê Bá làm cho đầu óc của hắn trở nên mơ hồ.

-Thôi, đợi sau này hỏi Lê Bá không phải rõ ràng rồi sao?

Phong Liệt lắc đầu, tạm thời loại bỏ những nghi vấn của mình ra khỏi đầu, đảo mắt nhìn lên trên bàn. Lại thấy Lê Bá lưu lại hai vò rượu cùng chén rượu, hơn nữa nhìn bộ dáng giống như vừa mới rót cho mình một chén rượu.

-Hắc hắc, có chỗ tốt bực này, không tiếp nhận thì thật sự là không phải a!

Phong Liệt trong lòng vui mừng, không chút khách khí đem hai vò rượu đóng nắp lại, thu vào trong trữ vật giới chỉ, sau đó hắn bưng chén rượu lên, trên mặt hơi lộ ra một chút do dự.

Trong bát rượu này có hai màu trắng và đỏ mờ mịt, cùng Thiên Đao Vạn Quả mà hắn uống lúc trước rõ ràng bất đồng.

Ký ức của hắn đối với sự đau đớn của Thiên Đao Vạn Quả kia vẫn còn rất mới mẻ, trong lòng biết bát rượu này chỉ sợ cũng không phải là dễ uống như vậy.

Bất quá, Lê Bá rõ ràng cũng không có lòng hại chính mình, nói vậy đây cũng không phải là độc tửu.

Phong Liệt bưng chén rượu, liên tục do dự, cuối cùng ngửa đầu nuốt vào trong bụng.

Kế tiếp hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, nín hơi ngưng thần, đang đợi cuồng phong bạo vũ giày xéo.

Một lúc lâu sau, khiến cho hắn kinh ngạc chính là, trong cơ thể cũng không có xuất hiện đau đớn như lúc trước, chỉ có hai cỗ khí lưu một lạnh một nóng dây dưa ở trong cơ thể của mình, xoay tròn, dung hợp.

Phong Liệt không dám xem thường, cẩn thận chú ý biến hóa trong cơ thể.

Dần dần, hai cỗ khí lưu một lạnh một nóng trong cơ thể trào vào trong đan điền của hắn, ở trong không gian của đan điền chậm rãi tạo thành một trận pháp huyền ảo.

Ở nơi pháp trận tạo thành trong nháy mắt, thiên địa nguyên khí ở ngoại giới lập tức cũng điên cuồng chen chúc tiến vào trong cơ thể Phong Liệt.

Phong Liệt thấy vậy, vội vàng vận chuyển công pháp, dẫn đạo nguyên khí ở trong kinh mạch lần lượt tuần hoàn, cuối cùng chảy vào trong đan điền, nhanh chóng tăng tu vi của mình lên.

-Di? Đây … đây là Tụ Nguyên Pháp Trận!

Phong Liệt trong lòng vừa động, dần dần nhận ra, cái huyền ảo trận pháp này là một Tụ Nguyên Pháp Trận, cùng với Tụ Nguyên Pháp Ấn năm đó ở Vô Quang Bí Cảnh lúc sư tôn Tử Long Hộ Pháp đánh vào trong cơ thể hắn có hiệu quả như nhau, cũng là đường tắt để có thể nhanh chóng thu liễm thiên địa nguyên khí để tăng tu vi lên.

Hơn nữa, Tụ Nguyên Pháp Trận tạo thành lúc này, nếu so với lần trước cường đại hơn không chỉ gấp mười lần.

-Ha ha ha! Trời cũng giúp ta!

Phong Liệt mừng rỡ trong lòng, hắn vội vàng thả ra một mảnh hắc vụ, đem phương viên mấy trăm trượng đều bao phủ ở bên trong, dùng cái này để cung cấp đầy đủ hắc ám lực.

Kế tiếp, nhiều tia hắc ám lực cùng từng sợi thiên địa nguyên khí đều mau chóng tiến vào trong mười vạn lỗ chân lông quanh thân thể Phong Liệt, vận chuyển theo kinh mạch, hóa thành nhiều tia nguyên lực trào vào đan điền.

Một ngày, hai ngày, ba ngày. . .

Theo thời gian trôi qua, cảnh giới của Phong Liệt cũng đang nhanh chóng đề cao.

Cương Khí Cảnh Nhị Trọng Thiên, Tam Trọng Thiên sơ giai, Tứ Trọng Thiên trung giai, . . .

Dần dần, Phong Liệt cảm thấy thiên địa nguyên khí chung quanh trở nên mỏng manh hơn, bất đắc dĩ, hắn vung tay lên, "Ầm" một tiếng, từng ngọn núi long tinh nhỏ hiện ra dưới chân của hắn.

. . .

Cũng không biết trải qua bao lâu, ở ngoài hắc vụ đột nhiên truyền đến một giọng nữ thanh thúy vô cùng kinh ngạc:

-Di? Gia gia, phía trên đầm băng này tại sao dâng lên nhiều hắc vụ như vậy?

-Cháu gái ngoan a, nơi này có một tên tiểu tử đang tu luyện, chúng ta đi bên kia, không cần quan tâm tới hắn làm gì.

-Nha. Gia gia, nếu như ta đem Tiểu Bạch Long bỏ vào, có thể khiến cho tên kia tẩu hỏa nhập ma hay không a?

-Ngạch? Cái này sao, có khả năng! Bất quá làm như vậy là không đúng, người ta cũng không đắc tội ngươi.

-Làm sao không có tội ta a? Một cái đầm băng tốt đẹp như vậy bị hắn làm cho trở thành chướng khí mù mịt, di? Tiểu Bạch Long không thấy đâu, không phải là tự mình chạy vào trong đó rồi chứ?

-Dát.

". . ."

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tụ Nguyên Pháp Trận bên trong đan điền của Phong Liệt dần dần tiêu tán, hai cỗ khí lưu một lạnh một nóng kia cũng hoàn toàn biến mất không thấy.

Phong Liệt từ trong tu luyện tỉnh lại, cảm thụ được trên người tràn đầy nguyên lực, không nhịn được ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng huýt sáo.

Giờ này khắc này, hư ảnh Ma Long phía sau hắn đã gia tăng đến bảy đạo, điều này nghiễm nhiên cho thấy hắn đã trở thành một gã cao thủ Cương Khí Cảnh Thất Trọng Thiên chân chính, cách Thần Thông Cảnh không xa nữa.

Từ Cương Khí Cảnh Nhị Trọng Thiên, trong mấy ngày ngắn ngủi liền đạt đến Cương Khí Cảnh Thất Trọng Thiên, ước chừng tăng lên cấp năm, tốc độ như vậy tuyệt đối có thể nói chưa từng có từ xưa tới nay, kinh hãi thế tục, không dám nói sau này sẽ có người nào khác như vậy không, nhưng khẳng định là từ trước tới nay chưa từng có ai.

Nếu là đổi lại là người khác, dám trong thời gian ngắn ngủi như thế liên thăng cấp năm, sợ rằng tám chín phần mười sẽ rơi vào kết quả tẩu hỏa nhập ma thê thảm.

Nhưng Phong Liệt là một ngoại lệ, hắn vốn là trọng sinh trở lại, tu vi về tâm cảnh sớm đã đạt được Thần Thông Cảnh, cho dù là một hơi đột phá Thần Thông Cảnh cũng sẽ không lo lắng bị tẩu hỏa nhập ma.

Giờ khắc này, Phong Liệt còn cảm giác trên người mình vô luận là cường độ huyết nhục hay là nguyên lực, cùng với tinh thần lực, so với lúc trước ước chừng đã đề cao gấp năm lần.

Nếu giờ phút này đồng thời thi triển các loại chiến kỹ, sợ rằng uy lực của mỗi một kiểu chiến kỹ cũng phải được đề cao hơn mấy trăm lần.

-Hô.
Phong Liệt thở dài, trong lòng âm thầm thổn thức.

Nghĩ lại hai năm trước chính mình vẫn chỉ là một con kiến hôi tìm kế sinh nhai ở trong khe hẹp, ở bên trong Dạ Mạc Đại Hạp Cốc, Lý trưởng lão có tu vi Cương Khí Cảnh đã làm cho chính mình trở thành một người trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào.

Hôm nay mới qua hai năm, chính mình biến hóa nhanh chóng, cũng đã thành cao thủ một phương, gặp lại Lý trưởng lão chính là nhân vật quả thực chỉ cần phất tay một cái liền có thể tiêu diệt, cho dù là một số cường giả như Lãnh Phi Hồng cũng từng đánh một trận, nhân sinh thật là tràn đầy kỳ tích.

Mặc dù ngày sau con đường mà hắn muốn đi còn rất dài, nhưng ít ra không cần sợ hãi rụt rè sống trên thế giới này nữa.

-Ừm? Cường độ thân thể đã đầy đủ, không cần tiếp tục trùng kích vào Thần Thông Cảnh?

Phong Liệt khẽ cau mày, trong lòng do dự có nên uống một chén rượu nữa hay không, tiếp tục đánh sâu vào Thần Thông Cảnh.

Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện một tia dị thường trong hắc vụ.

Chỉ thấy trên mặt băng cách chính mình năm mươi trượng, một con vật tựa như con thuồng luồng mà lại không phải con thuồng luồng, tựa như xà mà lại không phải xà đang di chuyển lòng vòng bên trong hắc vụ, giống như bị lạc đường.

Xác thực mà nói, nó giống như là một con Hàn Băng Tằm khổng lồ, dài khoảng hai ba trượng, cái bụng lớn buông thõng trên mặt đất, cả người giống như một đoạn lân trắng hình tròn, ngọ nguậy chuyển động giống tằm như đúc, đôi con ngươi lớn có chút linh động, cẩn thận đề phòng trái phải.

Chỉ bất quá, tằm lớn như vậy cũng là Phong Liệt từ trước đến nay giờ mới thấy.

Phong Liệt sắc mặt sửng sốt, sau khi suy nghĩ một chút, hắn khôi phục nhân thân, thu hồi hắc vụ.

Con băng tằm kia thấy hắc vụ quanh người khốn nhiễu chính mình đã lâu biến mất, nhất thời thân thể cả kinh run lên, bắn lên cao ba trượng, cực kỳ nhanh nhẹn, cùng hình thể mập mạp kia vô cùng không tương xứng.

Phong Liệt bị nó chọc cho vui lên, hắn trong lòng biết ở phụ cận của một đại cao thủ như Lê Bá, không nên có Long Thú tùy ý thường lui tới, nó nói không chừng chính là của Lê Bá, hơn nữa, một con Băng Tằm Cương Khí Cảnh sơ giai đối với mình hôm nay cũng không tạo được thương tổn gì, cũng là mặc kệ nó.

Hắn đứng dậy, đi tới bên ngoài đầm băng.

Chỉ bất quá, con băng tằm kia tựa hồ bị Phong Liệt dọa cho sợ hết hồn nên hơi tức giận, đột nhiên không hề có chút dấu hiệu nào phun ra một tia ánh sáng trắng bắn tới Phong Liệt.

-Ừm? Ngươi súc sinh này, không biết tốt xấu!

Phong Liệt trong lòng giận dữ, tia ánh sáng trắng kia tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền bắn tới phụ cận, Phong Liệt không kịp trốn tránh, liền lập tức tế xuất Luyện Hồn Ma Khải.

-Ô … ô.

Một âm hưởng gào khóc thảm thiết vang lên, Luyện Hồn Ma Khải nổi lên hắc mang đem chắn tia ánh sáng trắng kia ở phía ngoài.

Nhưng sau một khắc, lại thấy "Bá" một cái, tia ánh sáng trắng kia thế nhưng bạo liệt, hóa thành sợi trắng đầy trời, đem Phong Liệt bao vây chặt chẽ ở bên trong.

-Hừ, chút tài mọn.

Phong Liệt không chút phật lòng, hắn rút Phong Ma Đại Thương ra, hơi khua múa một chút, liền đem sợi trắng quanh người chặt đứt, đi ra.

Những thứ sợi trắng này thật sự là cực kỳ chắc chắn, dẻo dai kinh người, lúc gãy lìa thế nhưng lại phát ra thanh âm leng keng của kim loại, nếu không phải Phong Ma Đại Thương sắc bén vô cùng, sợ rằng thật sự là có thể làm cho Phong Liệt ăn phải thiệt thòi không nhỏ.

Băng tằm kia sau khi phuc ra tia ánh sáng trắng, cũng không tiếp tục công kích, mà là cẩn thận lui về phía sau hơn mười trượng, đôi tròng mắt vô cùng linh động đánh giá Phong Liệt, xem bộ dạng thân thể nó khe khẽ búng ra, tựa hồ tùy thời chuẩn bị chuồn đi.

Phong Liệt nhìn thấy bộ dáng của nó trắng trắng mềm mềm mập mạp cũng vô cùng buồn cười, nó hiển nhiên đã có linh trí, trong lòng không khỏi nghĩ đến, nếu là đem nó bắt trở về, ngày sau đưa cho Tiểu Lục cũng được a, nói vậy Tiểu Lục nhất định sẽ thật cao hứng.

Nghĩ như vậy, Phong Liệt liền triệu hồi một chiếc lưới lớn màu lam, liền lập tức muốn bắt được nó.

Chỉ bất quá, nó tựa hồ có chút thông minh, hơn nữa đối với nguy hiểm có cảm giác cực kỳ nhạy cảm, vừa thấy Phong Liệt lấy ra một vật lóe lên lam mang, thế nhưng không chút do dự, "Sưu" một tiếng bay về chỗ sâu của đầm băng, trong chớp mắt biến mất không thấy, tốc độ nhanh tới mức Phong Liệt phản ứng cũng không kịp.

Sau khi sửng sốt, Phong Liệt không khỏi thấy buồn cười, thực không nghĩ tới đầu Long Thú cảnh giới không thấp này thế nhưng lại nhát gan như thế.

Chẳng qua là hắn g không biết, mình đã chọc tới phiền toái, đây là chuyện để nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Kế tiếp, Phong Liệt đi ra khỏi đầm băng, đi tới tiểu lâu của Lê Bá.

-Di? Chuyện gì xảy ra?

Phong Liệt vừa đi ra khỏi đầm băng, liền phát hiện một tia bất đồng.

Chỉ thấy ở phía trước mấy dặm của Tiểu Lương Trang trên một đồi nhỏ, chẳng biết lúc nào đã có vài chục tòa phủ đệ tinh sảo đang di động.

Những tòa phủ đệ này mỗi một tòa cũng cực kỳ xa hoa, hơn nữa đều là Ngân Bạch Sắc, trong đó có một tòa tiểu lâu cao gần năm tầng vô cùng bắt mắt, quả thực vô cùng xa hoa, thế nhưng toàn thân đều dùng tài liệu luyện khí Huyền Băng Linh Thiết để tạo thành, sợ rằng tiểu lâu này giá trị cũng không thấp hơn năm trăm vạn long tinh a.

-Sách sách, thật là một vật phá sản.

Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười.

Ở phụ cận của tòa phủ đệ đang di động kia, còn có vài tuấn nam mỹ nhân thân mặc bạch y đang lui tới, trong tay mang theo một vài món ăn thôn quê, bộ dạng tựa hồ vô cùng hăng hái.

Phong Liệt đối với những người này cũng không hề tò mò, chắc là cháu gái Lê Bá từ Băng Long Giáo mang đến, chuyện cùng mình không liên quan, hắn cũng lười để ý tới.

Giờ phút này trong lòng hắn có một bụng nghi vấn muốn hỏi Lê Bá, nhưng cửa của tiểu lâu mặc dù mở ra nhưng Lê Bá lại không ở nhà, làm hắn có chút buồn bực.

Hắn mơ hồ cảm giác được, Lê Bá có lẽ sẽ biết một chút chuyện liên quan tới mình, thậm chí, có khả năng biết được chuyện tình mình trọng sinh lại, đây là một loại trực giác mãnh liệt.

Suy nghĩ một chút, trong lòng hắn không khỏi có chút thấp thỏm bất an.

Cho tới nay, chuyện hắn trọng sinh đều được hắn đè nén dưới đáy lòng, không dám đụng chạm chút nào, chưa từng nói với người nào.

Trong lòng hắn hiểu được, trên thế giới này không có cơ duyên vô duyên vô cớ, hắn rất sợ khi chính mình tỉnh lại, lại đột nhiên phát hiện đây chỉ là một giấc mộng, thậm chí hắn đã từng nghĩ tới, mình không phải là đã chết hai năm rồi?

Những vấn đề này luôn luôn đặt ở đáy lòng hắn như nghẹn ở cổ họng, một ngày không giải quyết, hắn liền một ngày sẽ không an tâm.

Mà hôm nay, lời nói của lão yêu vạn năm Lê Bá này, khiến cho hắn mơ hồ cảm giác được, Lê Bá tựa hồ biết được một vài chuyện.

Đang lúc này, trong lòng Phong Liệt đột nhiên vừa động, sau đó liền đi tới một mảnh núi rừng cách đó không xa.

“Sưu”

Một thân ảnh màu đỏ từ trong rừng thoát ra, dừng ở trước người Phong Liệt, không thể nghi ngờ chính là Hỏa Mãng Vương.

Bình Luận (0)
Comment