Ma Long Phiên Thiên

Chương 307

-Công tử! Ngươi không có chuyện gì chứ? Di … Điều này …

Hỏa Mãng Vương thi lễ với Phong Liệt, lại đột nhiên khiếp sợ mở to hai mắt, vẻ mặt vẻ không thể tin được.

Phong Liệt cũng không che dấu tu vi của mình, lấy nhãn lực của Hỏa Mãng Vương tự nhiên có thể thấy được, giờ phút này Phong Liệt đã đạt đến Cương Khí Cảnh Thất Trọng Thiên, trong mười ngày ngắn ngủi điên cuồng thăng cấp năm, tốc độ như vậy cho dù là lão yêu nghiệt như Hỏa Mãng Vương đã sống mấy trăm năm cũng giống như đang nằm mơ, hồn nhiên không nghĩ tới vị chủ nhân tiện nghi này lại tạo cho mình một lần kinh hãi nữa.

-Chúc mừng tu vi công tử tăng lên.

Sau khi kinh hãi qua đi, Hỏa Mãng Vương vội vàng vui mừng nói.

-Ừm, phía trên Ma Quỷ Bình Nguyên thế nào?

Phong Liệt gật đầu, lạnh nhạt nói.

Hỏa Mãng Vương khóe mắt kéo ra, mãnh liệt đè xuống sự khiếp sợ trong lòng, nói:

-Cương thi triều tịch vẫn rất mạnh liệt, sợ rằng còn phải kéo dài trong một thời gian ngắn nữa. Còn có, gần đây ngoại giới có lời đồn đãi, nói là ở trên Ma Quỷ Bình Nguyên có một tòa Viễn Cổ Long Hoàng thần phủ được khai quật, thế cho nên mấy ngày qua không ít người đều ở phụ cận thăm dò tình huống.

-Ừm.

Phong Liệt sau khi nghe thấy vậy, trên mặt cũng không có chút ngoài ý muốn nào, nhưng trong lòng lại âm thầm lục soát trí nhớ của kiếp trước, tính toán như thế nào từ đó lấy được chỗ tốt.

Bên cạnh Hỏa Mãng Vương âm thầm đánh giá Phong Liệt, trong lòng không khỏi đánh giá cao người thiếu niên trước mắt này.

Ngay cả hắn sau khi nghe được tin tức Long Hoàng thần phủ được khai quật oanh động thiên hạ, cũng nhịn không được rung động thật lâu, mà thiếu niên trước mắt này không tới hai mươi tuổi lại là vẻ mặt lạnh nhạt không sợ hãi, thật sự ngoài ý liệu của bản thân.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Hỏa Mãng Vương không khỏi sinh ra một cảm giác bí hiểm.

Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Phong Liệt phân phó Hỏa Mãng Vương mấy câu, liền trốn vào trong Long Ngục Không Gian.

Trong Long ngục không gian, nhóm người Bán Giang Hồng, Phong Tiểu Đao, Lý Thiên Hùng và hơn hai trăm cao thủ phấn tán ở vô số điểm trong không gian, mỗi người đều lặng yên ở vị trí của mình khôi phục tu vi.

Trải qua hơn mười ngày nghỉ ngơi và hồi phục, trừ nhóm người của Bán Giang Hồng, Lý Thiên Hùng đặc biệt bị Trấn Long Thiên Bi chiếu cố hơn người ở ngoài, phần lớn đều đã khôi phục thực lực thường ngày.

Lúc này, thấy Phong Liệt xuất hiện, thần sắc mọi người có chút phức tạp. Có e ngại, có nịnh hót, có oán độc, có lạnh lùng, còn có chút ít khinh thường.

Có điều, chẳng thèm quản bọn hắn đã làm cái khỉ gió gì, trong tâm Trung Thiên vạn phần không cam lòng, nhưng cũng đã chịu khuất phục dưới dâm uy của Phong Liệt, thật sự không thể không nhìn sắc mặt Phong Liệt mà hành động, nếu không chẳng khác nào muốn chết.

Lúc này, hắn vội vàng kết thúc tu luyện, hướng Phong Liệt bay đến, chỉ có Bán Giang Hồng vẫn ngồi dọc theo không gian, không nhúc nhích.

Đối với hoàn cảnh này, Phong Liệt cũng tỏ ra lơ đễnh. Cường già có tôn nghiêm của cường giả, cho dù là làm nô cũng có năm bảy loại, chỉ cần mình làm việc nghiêm túc là đủ rồi. Thật ra cũng không cần trở thành ông già khó tính.

- Bái kiến công tử!

Mọi người đồng loạt chắp tay hành lễ.

- Ừm!

Phong Liệt lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người một cái, đem từng khuôn mặt thu vào trong ánh mắt, trong lòng âm thầm cười lạnh. Nhìn hoàn cảnh hiện tại hắn cũng có chút không rõ ràng lắm địa vị của mình a.

- Công tử, Chu Thanh ta đã hoàn toàn khôi phục xong, bất cứ lúc nào cũng có thể vì công tử ra sức!

Một gã trung niên có thân hình mập mạp tiến lên một bước, lớn tiếng nói, vô cùng cung kính với Phong Liệt, trên mặt mang theo một nụ cười nịnh hót.

- Công tử, Trương Bưu ta bất cứ lúc nào cũng có thể chết vì công tử!

- Ta Lữ Phong...

...

Có gã mập Chu Thanh kia dẫn đầu, một số người không thức thời cũng vội vàng tiến lên tỏ vẻ trung thành. Có rất nhiều người vỗ ngực biểu hiện vì Phong Liệt sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa. Tất nhiên, ở phía sau cũng có vài người không lộ ra vẻ xu nịnh, tựa hồ rất có khí khái.

- Tốt! Chỉ cần các vị có thể vì ta ra sức làm việc, ngày sau Phong Liệt ta tự nhiên sẽ không bạc đãi các vị.

Phong Liệt mỉm cười gật đầu. Hắn cảm thấy khá hài lòng đối với hành động tỏ vẻ trung thành của đám người này. Kế tiếp, Phong Liệt đột nhiên chuyển giọng, âm trầm nói:

- Có điều, trước khi các ngươi làm việc cho ta, ta hy vọng trong vòng ba ngày các ngươi có thể xóa hết toàn bộ địch ý trong lòng với ta, vô luận là dùng biện pháp gì! Nếu không, hậu quả người đó tự gánh chịu. Nhớ kỹ, chỉ có ba ngày!

- Vâng! Công tử!

Giờ khắc này, tất cả mọi người không khỏi biến sắc, bởi vì Phong Liệt vừa dứt lời, trong nháy mắt, bọn họ đều cảm thấy linh hồn của mình khẽ rung động mấy cái, ngay cả Bán Giang Hồng ở nơi xa cũng phải mở mắt, trong mắt mơ hồ hiện lên vẻ sợ hãi.

- Hừ hừ! Không cho các ngươi thấy một chút, các ngươi lại cho rằng khế ước nhận chủ kia chỉ là nghi thức sao?

Phong Liệt nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đám người, trong lòng cười lạnh không dứt.

Theo lý, một khi ký kết khế ước nhận chủ, mạng của những người này đều thuộc về Phong Liệt hắn. Hắn muốn bọn họ sống liền sống, muốn chết liền chết, không có bất kỳ phản kháng nào.

Kế tiếp, Phong Liệt phân chia nhiệm vụ cho mọi người, chỉ để lại Lý Thiên Hùng, Lôi Hạo Thiên, Phong Tiểu Đao cùng với hai gã cao thủ Thần Thông Cảnh khác.

Hai gã cao thủ Thần Thông Cảnh kia theo thứ tự là Thần Thông Cảnh tam trọng thiên Hỏa Long võ giả Xích Dũng, Thần Thông Cảnh lục trọng thiên Hắc Long võ giả Khương Thần. Hai người này đều trên dưới trăm tuổi, tiềm lực bất phàm.

Hai người này vốn là nhân vật trọng yếu, được Hỏa Long Giáo và Hắc Long Giáo dốc lòng bồi dưỡng, tiền đồ vô hạn.

Nhưng hôm nay, nếu chúng đã rơi vào tay Phong Liệt, trừ việc đón nhận vận mệnh của mình ra cũng không còn cách nào khác. Biểu hiện của hai người cũng làm cho Phong Liệt khá hài lòng.

Có điều, kế tiếp phải an bài những người này thế nào cũng có chút phiền toái. Lại nói, thực lực của nhóm hai trăm người này cực kỳ cường hãn, bất luận mang tới chỗ nào cũng vô cùng được chú ý. Hơn nữa, những người này đều có bối cảnh riêng, muốn người khác không chú ý cũng rất khó. Nếu như cả ngày dẫn theo bên người, không thể không chọc vào vô số phiền toái.

Phong Liệt suy nghĩ một lúc lâu sau liền để cho Phong Tiểu Đao bắt tay vào lựa chọn hai mươi tên cao thủ làm thiếp thân thị vệ cho mình. Những người còn lại lập thành một đội dong binh đoàn, đợi đến khi chuyện tình Ma Quỷ bình nguyên kết thúc liền lẻn vào Tứ phương thành đợi lệnh. Một số người có thân phận nhạy cảm cũng đều bị cưỡng chế thay đổi hình dạng, không được bại lộ thân phận.

Hôm nay, mạng nhỏ của những người này đều nằm trong tay Phong Liệt hắn, đối với sự an bài của Phong Liệt tự nhiên sẽ không chút dị nghị.

Mất nửa canh giờ, Phong Liệt cùng mấy người cũng đã bàn bạc xong chi tiết, sau đó hắn một mình chui ra khỏi Long Ngục không gian.

Lúc này đã là buổi trưa, ánh nắng tươi sáng, gió mát thổi tới làm người ta vô cùng dễ chịu.

Từ trong bếp của hơn chục hộ dân, từng làn khói lượn lờ bay lên, một mùi thức ăn thơm lừng nhẹ nhàng theo làn gió mát lọt vào trong mũi Phong Liệt, làm cho Phong Liệt có được giây phút yên bình hiếm hoi.

Phong Liệt nhìn sắc trời một chút , sau đó đi ra khỏi rừng cây, hướng tiểu lâu của Lê bá chậm rãi đi tới.

Lúc còn cách tiểu hơn hơn trăm trượng, từ bên trong mơ hồ truyền ra tiếng của Lê bá và một giọng nói thanh thúy của nữ nhân.

- Gia gia, không phải người nói vừa mới chế ra rượu ngon sao? Mau lấy ra cho con uống thử đi mà?

- Ha hả! Được được! Lấy! Rượu này tên là Thiên Đao Vạn Quả, có thể đề cao cường độ thân thể. Còn đây là Hóa Linh Tửu, có thể tích tụ nguyên lực, tăng tiến tu vi, đối với võ giả cũng rất có lợi. Đáng tiếc là tài liệu khó tìm, gia gia cũng chỉ chế ra vài hũ mà thôi.

- Thiên Đao Vạn Quả? Hì hì! Tên này cũng thật kỳ quái a. Để con tới nếm thử!

- Ai ai! Chậm đã! Chậm đã! Rượu này ngươi không uống được, sau khi uống sẽ giống như chịu cực hình. Ngươi muốn gia gia đau lòng chết hả?

- A? Vậy rượu này gia gia uống thế nào? Gia gia thật nhỏ mọn, ngay hũ rượu cũng không cho con uống! Hừ, không quan tâm gia gia nữa!

- Ha ha! Cháu gái ngoan. Ngươi từ từ nghe gia gia nói hết có được không hả? Nếu chỉ uống một mình Thiên Đao Vạn Quả này thì sẽ như bị cực hình hành hạ, nhưng nếu pha với Hóa Linh Tửu, không những không còn cảm giác chịu cực hình, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn! Nào, tới nếm thử đi!

- Ừm! Thật là hảo tửu! Di? Không ngờ có thể tự tu luyện, thật quá tốt! Tới! Tiểu Bạch Long, ngươi nếm thử mùi vị của Thiên Đao Vạn Quả này đi!

...

Phong Liệt đi tới phía ngoài tiểu lâu, vừa vặn nghe được lời Lê bá nói, nhất thời như hóa đá, thiếu chút nữa thì nghẹn họng mà chết.

- Mẹ kiếp! Lão này quả thật không phải người tốt!

Phong Liệt nhớ tới việc mấy ngày trước chính mình phải chịu nỗi khổ của Thiên Đao Vạn Quả, hận không thể đánh cho lão ta một trận, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi chửi nhỏ một tiếng. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cười hô hô đi vào trong tiểu lâu.

Vừa tiến vào đại sảnh, nhất thời, Phong Liệt nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, dáng vẻ hoạt bát đang ngồi cạnh bàn. Phong Liệt không khỏi ngẩn ngơ, trong mắt không kìm được một tia kinh hãi.

Thiếu nữ này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, tóc và lông mày đều bạc trắng, mắt sáng, răng trắng tinh. Một đôi mắt to chớp chớp, phảng phất như có thể diễn tả hết nội tâm của chủ nhân nó. Mỹ nhân này mười phần kiều diễm, tư thái xinh xắn lanh lợi, trước ngực là hai quả tuyết lê ba đào mãnh liệt, rất là đồ sộ, khiến cho bộ bạch y nàng đang mặc như muốn nứt ra.

Giờ phút này, thiếu nữ đang cầm một ly rượu cho sủng vật uống.

Mặc dù Phong Liệt thường thấy mỹ nữ đẳng cấp khuynh thành như U Nguyệt, Diệp Thiên Tử nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy thiếu nữ kia cũng không tránh khỏi hai mắt phát sáng.

May là hắn cũng không phải là loại sói đói, chỉ sau một thoáng kinh ngạc liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Có điều, khi hắn chú ý đến sủng vật bên cạnh thiếu nữ thì lại không tránh khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy đó là một đầu Đại Bạch Tàm dài hai ba trượng, vừa vặn chính là đầu Đại Bạch Tàm hắn gặp trong đầm băng cách đây không lâu.

- Uy! Ngươi là ai?

Thiếu nữ vừa thấy Phong Liệt, hai con mắt to tròn liền căng ra quan sát Phong Liệt từ đầu đến chân mấy lần, âm thầm đánh giá, sắc mặt có chút bất thiện, lên tiếng chất vấn.

Lúc này, Lê bá vội vàng mở miệng giải thích:

- Cháu gái ngoan à, hắn là Ma Long Giáo Phong Liệt, đã ở đây vài ngày.

Sau đó, hắn hướng Phong Liệt cười híp mắt nói:

- Tiểu tử, đây chính là Băng Ly, cháu gái ngoan ngoãn xinh đẹp đáng yêu của ta. Có điều, ngươi đừng có đánh chủ ý bậy ba lên người nó. Có nghe không?

- Khụ khụ! Lê bá nói đùa!

Phong Liệt làm ho hai tiếng, cười nói. Lê bá nói trắng ra như vậy thì thật là khó chấp nhận.

- Phong Liệt?

Hai hàng lông mày cong vút của Băng Ly khe khẽ chau lại. Sau khi suy nghĩ một chút, nàng đột nhiên nói ra một câu khiến Phong Liệt gần như muốn hộc máu:

- A, ta nhớ rồi! Chẳng lẽ ngươi chính là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Ma Long Giáo, Phong Liệt? Cũng chính là cái tên biến thái thích rình coi nữ nhân tắm?

- Sax...

Phong Liệt há hộc mồm, mồ hôi tuôn ướt cả lưng áo, đúng là lời đồn chết người.

Mặc dù mình không có ý gì với mỹ nữ này, nhưng bị người ta hiểu lầm như thế cũng không phải là tư vị tốt lành gì. Có điều, nếu hắn muốn giải thích cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ sợ là càng tô càng đen.

- Tê tê...

Đúng lúc đó, con Băng Tằm kia uống rượu xong, xoay người nhìn thấy Phong Liệt. Nhất thời, nó giống như con thỏ gặp phải con hổ, tỏ ra kinh hãi. "Sưu" một cái, nó liền lướt đến phía sau lưng thiếu nữ, trong miệng không ngừng kêu ré lên, ánh mắt nhìn Phong Liệt tràn đầy cảnh giác.

- Di? Tiểu Bạch Long, ngươi nói chính là tên này đã khi dễ ngươi?

Thiếu nữ kia sau khi nghe được tiếng Băng Tằm kêu ré lên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hầm hừ đánh giá Phong Liệt, trong đôi mắt đẹp mơ hồ lộ ra vẻ không tốt.

Phong Liệt nheo mắt, trong lòng bỗng phát sinh một cảm giác nguy hiểm.
Mặc dù thiếu nữ trước mặt trông như cả người vô hại, nhưng Phong Liệt vẫn không dám xem thường, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy nhức đầu.

Nếu hắn đoán không lầm, thiếu nữ này tám chín phần mười chính là Băng Ly bài danh đệ tam trên Phi Ưng Bảng, thân có đại thần thông Băng Long Hoàng - Băng Phong Thiên Lý.

Phải biết rằng, Phong Liệt chống lại Thủ Ác Thiên Ngục Luyện Thần Phong Sở Huyền chỉ có một đường chạy trối chết, mà thiếu nữ trước mắt này xếp hạng gần với Sở Huyền. Một khi động thủ, trong lòng Phong Liệt thực cảm thấy không có mấy phần thắng.

Huống chi thiếu nữ này còn là cháu gái Lê bá. Động thủ đánh nhau trong nhà người ta cũng không tốt lắm đi.

Nghĩ đến đây, Phong Liệt vội vàng cười giải thích:

- Băng tiểu thư, lúc trước chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi. Hy vọng tiểu thư đừng để trong lòng...

- Tê... Tê...

Đúng lúc này, đầu băng tằm kia đột nhiên xuất hiện dị dạng. Chỉ thấy nó kêu ré lên những tiếng kêu bén nhọn, thân thể cao lớn bắt đầu kịch liệt co quắp quay cuồng trên mặt đất cho thấy nó đang vô cùng đau đớn.

- Tiểu Bạch Long! Ngươi làm sao vậy?

Băng Ly thấy vậy, sắc mặt hơi sững sờ. Mắt to chớp hai cái, sau đó đột nhiên chỉ vào Phong Liệt, tức giận nói:

- Phong Liệt! Đây là một chút ít hiểu lầm sao? Ngươi nhìn! Tiểu Bạch Long đau đớn muốn chết! Bây giờ ngươi tính thế nào đây?

- Ách...

Phong Liệt không khỏi một trận trợn mắt há hốc mồm.

- Hừ! Nhìn Tiểu Bạch Long đáng thương thế này, sợ rằng không có tám năm mười năm cũng không hồi phục được. Như vậy đi, bổn tiểu thư cũng không phải là khó khăn ngươi, ngươi lấy ra hai ba vật huyền bảo bồi thương một chút được rồi?

Đúng lúc Băng Ly đang tỏ ra chính khí hùng hồn, đôi mắt đẹp đột nhiên lồi ra, kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch Long.

Bình Luận (0)
Comment