Ma Long Phiên Thiên

Chương 327

Phong Liệt lạnh lùng cười một tiếng, giễu cợt nói.

Vừa dứt lời đồng thời, hắn đột nhiên phóng ra long uy mạnh mẽ.

"Oanh", một cỗ uy áp mạnh mẽ to lớn giống như Viễn Cổ Long Hoàng đi tuần trong nháy mắt bao phủ trong thiên địa, cấp tốc lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Vào giờ khắc này, tất cả mọi người bên trong phương viên mấy trăm dặm không khỏi tâm thần kinh hãi, một vài dã thú, cương thi, Chiến Hồn lại càng không chịu nổi, hoảng sợ mà bỏ chạy.

Lâm Tử Thông ở trên bầu trời cũng là không nhịn được sắc mặt cả kinh, thiếu chút nữa hông có bị cỗ uy áp mạnh mẽ này làm cho sợ ngay cả ba hồn bảy vía cũng bay mất, cơ hồ lập tức liền muốn thu hồi bảo tháp, che mặt mà chạy.

Bất quá, khi hắn phát hiện bảy đạo Long ảnh phía sau Phong Liệt, trong mắt nhất thời dâng lên cảm giác ngạc nhiên nghi ngờ, rồi mới miễn cưỡng lưu lại.

Sau một khắc, chỉ thấy hai mắt Phong Liệt hơi đóng, tay phải đột nhiên nhẹ nhàng đánh ra một đạo chưởng ảnh màu đen.

-Ám … Minh … Thần … Chưởng!

"Hô."

Theo một tiếng quát nhẹ của Phong Liệt, vô cùng vô tận hắc ám lực trong thiên địa lập tức hóa thành từng sợi nhè nhẹ điên cuồng trào vào trong đạo chưởng ảnh kia, khiến cho chưởng ảnh trong chớp mắt liền hóa thành một đạo ma chưởng to tới mười trượng, uy thế ngập trời làm cho người ta hít thở không thông, hung hăng ấn về phía Lâm Tử Thông.

Bởi vì tu vi có hạn, hôm nay Phong Liệt còn xa xa không đủ để đem uy lực của Trấn Long Thiên Bi phát huy đến mức tận cùng, kể từ đó, Ám Minh Thần Chưởng này đã coi như là một kích mạnh nhất của hắn, uy lực so với Trấn Long Thiên Bi cũng bá đạo hơn một chút.

Phong Liệt rõ ràng biết, trước mắt nếu bản thân không ra tuyệt chiêu sợ rằng rất khó hạ được Lâm Tử Thông, mà đối với Thiên Tru Lệnh Bài trong tay Lâm Tử Thông, hắn rơi vào tình thế bắt buộc, cho nên, vạn bất đắc dĩ, hắn không chút do dự thi triển Ám Minh Thần Chưởng.

Hô, dọa Bổn công tử sốc lớn a! Ta còn tưởng rằng ngươi là vị tuyệt thế cao nhân đi! Hừ! Chút tài mọn!

Lâm Tử Thông thấy ma chưởng khổng lồ của Phong Liệt vung tới, sắc mặt không những không sợ hãi, ngược lại thở ra một hơi thật dài, lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Sau khi nói một câu quái dị chê trách Phong Liệt, Lâm Tử Thông thu hồi Thiên Tru Lệnh Bài, hai tay nhanh chóng kết ấn, từng đạo ấn quyết màu vàng mau chóng tiến vào trong bảo tháp ở trên không trung.

Tòa bảo tháp này tên là Huyền Hạo Tháp, là một vật chí bảo chân chính, cũng là một trấn tộc chi bảo truyền thừa phải tồn tại tới vài ngàn năm của Lâm gia.

Huyền Hạo Tháp vốn là chế phẩm bắt chước thượng cổ thần khí Huyền Thiên Thần Tháp trong truyền thuyết lúc một vị tổ tiên của Lâm gia tham chiếu luyện thành, mặc dù không thể nào đánh đồng cùng thần khí, nhưng cũng không thể khinh thường, hơn nữa sau đó lại được hậu bối tử tôn tế luyện thành chí bảo, uy lực lại càng khó lường.

Mà hôm nay, đương đại gia chủ của Lâm gia đem vật chí bảo này trực tiếp giao vào trong tay cháu trai Lâm Tử Thông, cũng có thể thấy hắn cực kỳ coi trọng đứa cháu này.

Theo Lâm Tử Thông đánh ra từng đạo ấn quyết, chỉ thấy Huyền Hạo Tháp kia dần dần bắn ra tinh mang khắp bốn phía, chói mắt vô cùng, theo đó mà bắt đầu cấp tốc xoay tròn, phát ra một trận"Ong ong" vang lên liên miên không dứt.

Càng thêm thần kỳ chính là, phía dưới bảo tháp từ từ tạo thành một vòng xoáy màu đen với đường kính hơn mười trượng, cái này toàn qua trong tản mát ra hấp lực không gì sánh kịp, tạo thành một cơn lốc mạnh mẽ, khiến cho cả vùng đất cát bay đá chạy, vô số cành khô lá rách cũng bị hút vào trong bảo tháp.

Đúng lúc ấy thì, Ám Minh Thần Chưởng mà Phong Liệt xuất ra cũng đi tới phụ cận, ngay sau đó, chuyện tình khiến cho Phong Liệt khiếp sợ đã xảy ra!

Chỉ thấy ma chưởng khổng lồ kia cùng vòng xoáy màu đen trong nháy mắt tiếp xúc với nhau, thế nhưng trực tiếp bị cuốn vào bên trong, biến mất không thấy.

-Ách … điều này sao có thể?

Con ngươi của Phong Liệt co rụt lại, không khỏi kinh hãi, hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, một chưởng cường lực của mình thế nhưng giống như đá chìm đáy biển, ngay nửa bọt sóng cũng không tạo nên được.

Hắn mặc dù đã sớm nhìn ra cái tiểu tháp chí bảo này của Lâm Tử Thông rất là bất phàm, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới nó sẽ có uy lực như thế.

Giờ phút này cũng không để hắn suy nghĩ nhiều, tòa bảo tháp kia sau khi cắn nuốt ma chưởng, đã tiếp tục hướng về đỉnh đầu của hắn đè xuống.

Phong Liệt nhất thời cảm thấy, quanh người tràn đầy một cỗ lực xé rách không thể phản kháng, mưu toan hút hắn vào trong bảo tháp, cơ hồ làm hắn muốn đứng vững cũng khó khăn.

Cảm thụ được uy thế của bảo tháp như thế, trong lòng Phong Liệt không khỏi kinh hãi.

Hắn đã thật lâu không có nhận thức loại cảm giác nguy hiểm này, cho dù là đối mặt với Lý Thu Thủy là Hóa Đan Cảnh Tam Trọng Thiên, hắn cũng luôn luôn phong khinh vân đạm.

Nhưng hôm nay, đối mặt với Lâm Tử Thông chỉ có tu vi Thần Thông Cảnh Lục Trọng Thiên, hắn lại không còn chút lòng khinh thị nào nữa.

Cùng lúc đó, hắn cũng không khỏi âm thầm đoán được, sợ rằng đây chính là nguyên nhân căn bản tại sao hoàng gia lại áp đảo phía trên thập đại Chân Long giáo phái a.

Mắt thấy bảo tháp sắp rơi xuống, lực xé rách quanh người Phong Liệt cũng càng lúc càng lớn, sắc mặt hắn đột nhiên hung ác, hai tay đột nhiên đẩy lên phía trên.

-Hắc!

Theo một tiếng quát khẽ của Phong Liệt, chỉ thấy một đạo bi ảnh màu xanh lá lớn chừng trăm trượng từ trong lồng ngực của hắn nhanh chóng hiện ra, đem bầu trời cũng biến thành một mảnh màu xanh lá.

Ngay sau đó, Trấn Long Thiên Bi khổng lồ ầm ầm bay lên, giống như dời núi lấp biển, hung hăng vỗ vào bảo tháp ở phía trên.

"Oanh!"

Thiên bi cùng bảo tháp đụng vào nhau, bộc phát ra một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, mây bay trên trời cũng theo đó mà tiêu tán, ngay cả bốn gã cao thủ Hóa Đan Cảnh giao chiến trên không cũng đồng loạt ngưng mắt nhìn tới, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đang lúc mọi người nhìn soi mói, hai kiện thần binh với uy lực kinh thiên vừa tiếp xúc với nhau, Huyền Hạo Tháp bị đánh văng ra xa chừng mười trượng, mà Trấn Long Thiên Bi cũng bị đánh rơi bay ngược trở về mặt đất.

Thật ra thì nếu bàn về phẩm cấp thần binh, Trấn Long Thiên Bi tự nhiên cao hơn Huyền Hạo Tháp rất nhiều, nhưng thần binh có khá hơn nữa cũng phải được nguyên lực của chủ nhân điều khiển mới được, về vạch rõ ngọn ngành, vẫn là nguyên lực của Phong Liệt so với đối phương chênh lệch quá lớn, căn bản không phải thuộc cùng một tầng.

Sau khi toàn lực tế ra một cái Trấn Long Thiên Bi, Phong Liệt chỉ cảm thấy nguyên lực trong cơ thể thoáng cái bị lấy hết chín thành, không tự chủ được lay động một cái.

Hắn thu hồi Trấn Long Thiên Bi, ánh mắt ngưng trọng nhìn về hư không, chỉ thấy uy thế bảo tháp kia không hề giảm, thế nhưng lại vận sức chờ phát động, lại tiếp tục hạ xuống lần nữa, khiến cho hắn tức giận đến mức không nhịn được mắng một câu:

-Bà nó! Nhị thế tổ này không ngờ thật khó dây dưa!

Lâm Tử Thông ở trên bầu trời sắc mặt cũng là vô cùng đắc ý, có Huyền Hạo Tháp trong tay, hắn tự nghĩ có thể ăn chắc đánh thắng Phong Liệt, ngạo nghễ hừ lạnh nói:

-Tấm thạch bi này quả nhiên là đồ tốt, chẳng qua là rơi vào trong tay tên đê tiện như ngươi quả thực là người tài giỏi không được trọng dụng! Hừ! Bổn công tử nhất định muốn có nó!

Vừa nói, hắn một bên gia tăng nguyên lực thâu xuất, từng đạo ấn quyết không ngừng đánh vào bảo tháp, khiến cho uy thế của bảo tháp càng tăng lên.

Phong Liệt thấy vậy, không khỏi âm thầm kêu khổ, hôm nay nguyên lực trong cơ thể mình đã tiêu hao không còn, Trấn Long Thiên Bi cũng không tế ra được nữa, nếu là nữa để cho bảo tháp kia rơi xuống, mình tuyệt đối chạy trời không khỏi nắng.

Hôm nay nếu đánh không lại, hắn tự nhiên sẽ không ngu ngốc đến nỗi ở lại chờ chết, lúc này, hắn không chút do dự lựa chọn một đường chạy đi.

Khi tòa bảo tháp còn chưa hạ xuống, hắn đột nhiên hóa thành một đạo hắc tuyến, cấp tốc bắn về phương xa, tốc độ nhanh tới mức vô pháp tưởng tượng, vẻn vẹn để lại từng đạo tàn ảnh ở cả vùng đất.

-Muốn chạy? Hừ! Bổn công tử muốn nhìn xem là tốc độ của ngươi nhanh, hay là tốc độ của Sư Long nhanh!

Lâm Tử Thông thấy Phong Liệt không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy, sau khi sửng sốt, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia khinh thường.

Hắn tung mình nhảy lên trên lưng đầu Sư Hống, khẽ quát một tiếng:

-Sư Long! Đuổi theo cho Bổn công tử!

-Rống.

Sư Hống cuồng rống một tiếng, nhưng ngay sau đó huy động bốn chân, giống như một trận gió đuổi theo phương hướng mà Phong Liệt chạy trốn.

Phía sau Hoàng Tử Nguyệt nhìn tình hình như vậy, không khỏi khe khẽ nhíu mày, nàng đối với việc Phong Liệt có thể từ trong trấn tộc chi bảo Huyền Hạo Tháp của Lâm gia chạy trốn, cũng là không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

Suy nghĩ một chút, nàng cũng thả ra một đầu đại điêu màu trắng, gắt gao đi theo Lâm Tử Thông, đuổi theo.

...

-Ừm? Đó là .. công tử?

Ở trên không trung, Hỏa Mãng Vương đang cùng Lâm Uyên kịch chiến nhìn cả vùng đất có một ít đường hắc tuyến cấp tốc chạy về phía phương xa, trong lòng không khỏi sửng sốt.

Ở trong ấn tượng của hắn, tựa hồ chưa từng thấy qua Phong Liệt hoảng sợ mà chạy như vậy.

Bất quá thử nghĩ xem cũng đúng, lúc trước Phong Liệt gặp phải nguy hiểm, cơ hồ cũng là chạy trốn vào bên trong Long Ngục Không Gian, lập tức mọi sự đại cát.

Nhưng hôm nay, Long Ngục đã bị Âm Lão Thú chiếm lĩnh, Phong Liệt nếu lại trốn vào đó, đó không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết, thậm chí so sánh với việc chết ở bên ngoài lại thống khoái.

...

"Sưu … sưu … sưu …"

Phong Liệt hóa thành hắc tuyến một lần lướt đi mấy trăm trượng, xuyên qua như gió khắp cả vùng đất.

Một bên bay nhanh, một bên hắn nhanh chóng hấp thu hắc ám lực ở chung quanh, khôi phục nguyên lực trong cơ thể.

Phía sau, Lâm Tử Thông khống chế Sư Hống theo sát không nghỉ, nhưng sắc mặt lại có chút lo lắng.

Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, tốc độ của Phong Liệt thế nhưng nhanh đến nỗi không có cách nào tưởng tượng, chạy còn nhanh hơn so với mình đang ngồi trên Sư Hống, khoảng cách dần dần càng kéo càng xa, chỉ trong thời gian vài hơi thở, Phong Liệt thế nhưng chạy không thấy đâu, đây quả thực làm Lâm Tử Thông gần như muốn hộc máu, hận không thể đem Sư Hống băm thành thịt vụn.

...

Khi Phong Liệt dần dần trốn vào chỗ sâu trong bình nguyên, lại cũng có hai gã cường giả chân chính một đuổi một chạy từ Ma chỗ sâu trong Quỷ Bình Nguyên chạy ra phía ngoài cấp tốc lướt đến.

Người phía trước hoảng sợ mà chạy là một lão giả tóc đen, người này trên người mặc một bộ trường bào màu đỏ, nhìn qua ước chừng hơn năm mươi tuổi, phía sau lại uốn lượn chín đạo huyết ảnh Hắc Long dài hơn hai mươi trượng, rõ ràng là một gã Hắc Long Vũ Giả Hóa Đan Cảnh Cửu Trọng Thiên.

Chỉ bất quá, tên này đủ để là một tồn tại cường hãn đứng ở trên đỉnh đại lục, giờ phút này lại giống như chó nhà có tang, chật vật chạy trốn, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Nếu là Phong Liệt nhìn thấy lão giả này tất nhiên có thể nhận ra, người này thế nhưng chính là gã cường giả lúc trước ở phụ cận Tiểu Lương Trang trong tay cầm một tấm Thiên Tru Lệnh Bài.

-Tinh Hà Vương, ngươi trốn không thoát đâu, không nên uổng phí sức lực! Bổn tọa đã nói, chỉ cần ngươi giao ra Thiên Tru Lệnh Bài, liền tha cho ngươi khỏi chết, bổn tọa tuyệt không nuốt lời!

Trên bầu trời, một thanh âm mênh mông cuồn cuộn từ xa truyền đến, cuồn cuộn như Thiên Lôi.

-Sở Hóa Long! Thiên Tru Lệnh Bài chính là vật truyền thừa từ thượng cổ của Hắc Long Giáo chúng ta, ngươi đường đường là cường giả Long Biến Cảnh thế nhưng không để ý quy củ xuất thủ cướp đoạt, sau ngày hôm nay, Hắc Long Giáo chúng ta nhất định sẽ khiến cho Ma Long Giáo các ngươi phải trả một cái giá đắt!

Lão giả tóc đen một bên nhanh chóng chạy trốn, một bên cao giọng quát lên.

-Nga? Ngươi đây là đang ép bổn tọa giết người diệt khẩu sao?
Trên trời trăng sáng treo cao, ánh trăng sáng tỏ tận tình chiếu vào phía trên Ma Quỷ Bình Nguyên, khiến cho vừa nhìn vào cả vùng đất vô tận trắng xoá một mảnh.

Giờ khắc này, đang có một luồng Hắc Phong cấp tốc thổi qua cả vùng đất, chợt lóe rồi biến mất.

Chỉ có võ giả có tu vi cao thâm mới có thể thấy rõ, kia chính là một đạo bóng người đang cấp tốc chạy vội.

Đột nhiên, bóng người dừng ở dưới một gốc cây khô, hiện ra một gã thiếu niên tuấn tú đang mặc áo đen, tất nhiên chính là Phong Liệt không thể nghi ngờ.

Phong Liệt dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía sau một cái, nhẹ nhàng thở phào một cái.

Trải qua cả ngày chạy trốn, hắn rốt cục đem Lâm Tử Thông cùng Hoàng Tử Nguyệt hoàn toàn vứt lại phía sau không thấy bóng dáng.

Giờ phút này, hắn ở thở phào nhẹ nhõm đồng thời, trong lòng cũng không khỏi có chút buồn bực.

Lại nói mình đã thật lâu không có chạy trối chết chật vật như vậy, cảm giác này thật là có chút ít mới mẻ.

Bất quá lại nói, hắn thua dưới tay tên Lâm Tử Thông này vô luận tu vi, thực lực hay là thần binh của mình cũng không thua những gì trên tay nhị thế tổ, thật cũng không coi là oan uổng.

Lúc này, hắn mặc dù một khắc không ngừng chạy nhanh một ngày, nhưng nguyên lực trong cơ thể cũng là càng phát ra nhiều hơn, điều này hoàn toàn là do sự biến thái của Hắc Ám Chi Thân, tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí lớn hơn rất nhiều so với tốc độ tiêu hao nguyên lực.

- Bà nó! Tên nhị thế tổ kia thật đúng là biến thái, Long nguyên lực trong cơ thể cũng không biết là tu luyện kiểu gì, chẳng lẽ nguyên nhân là do công pháp sao?

Phong Liệt tự nói một câu, lại lắc đầu, sau đó hắn lấy ra một bầu rượu, hung hăng uống một ngụm rượu, sảng khoái hô khẩu khí.

Rượu này tự nhiên là rượu do Lê Bá đích thân chế riêng cho hắn, lúc rời khỏi Tiểu Lương Trang, Phong Liệt không chút khách khí cầm đi theo ba vạc rượu lớn, để cho Lê Bá lão nhân kia đau lòng không thôi, thiếu chút nữa liều mạng cùng hắn.

- Cảnh Hách, một vài công pháp tu luyện có khả năng ngưng tụ ra Long nguyên lực sao?

Phong Liệt thản nhiên tựa vào phía trên cây khô, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào mặt trăng trên bầu trời, một bên uống rượu, một bên truyền âm cho khí linh Cảnh Hách.

Chỉ chốc lát sau, thanh âm trầm thấp của Cảnh Hách truyền đến:

- Chủ nhân, nhân loại các ngươi dựa vào công pháp tuyệt không có khả năng tu luyện ra Long nguyên lực, bất quá, nếu là có Chân Long huyết mạch tinh khiết thì hẳn là vẫn có thể.

Bình Luận (0)
Comment