Nhưng lúc này ở bên ngoài đột nhiên xảy ra biến cố.
Nam Lý Vân sau khi tốn công vô ích, lông mi liền nhảy dựng lên, ánh mắt hiện lên một tia bất định.
- Ồ? Thời gian rút lui? Đây chính là pháp tắc mới có thể lĩnh ngộ của Thiên nguyên cảnh hậu kỳ.
Nam Lý Vân ánh mắt lập lòe, nhìn ngọn núi phía đối diện.
Người có thể lĩnh ngộ được thời gian pháp tắc tới trình độ như thế trên thế giới này cũng chỉ có số ít, mà Nam Lý Vân lại biết, phong ấn ngọn núi bên trong.
- Ngươi muốn ngăn cản ta?
Nam Lý Vân ánh mắt nheo lại, bình tĩnh nói.
Nam Lý Phong bên cạnh kinh ngạc nhìn nghĩa phụ, trong lòng rất khó hiểu, chỉ là không có tâm trí nói chuyện với Nam Lý Vân.
Trong thiên địa yên lặng một giây.
Sau một lát, chỉ nghe từ bên trong núi truyền đến giọng nói:
- Nam Lý Vân, ngươi phạm quy rồi.
- Long tộc đã bị đẩy ra ngoài rồi, đây là chuyện bên trong Nhân tộc chúng ta.
Nam Lý Vân khẽ nhíu mày, trầm giọng nói.
- Thật là nực cười, đây là chuyện liên quan đến thiên hạ Thương sinh, sao lại là chuyện bên trong Nhân tộc nhà ngươi?
- Hơn nữa, ngươi lựa chọn chính là tên nghĩa tử ngu xuẩn, ta muốn ngươi vạn kiếp bất phục. truyện được lấy tại truyenggg.com
Bên trong núi truyền ra một giọng nói lười biếng.
Nam Lý Phong nghe có kẻ chửi mình là ngu xuẩn, mặt mày biến sắc, nhịn không được bèn mắng vài câu, nhưng bị ánh mắt của nghĩa phụ lườm qua, lập tức tắt hẳn, ôm bụng tức nghẹn.
Sắc mặt Nam Lý Vân có chút âm trầm, cho dù ông ta không muốn thừa nhận nhưng cũng không khỏi không nhận ra sự thật, nghĩa tử mà mình dốc lòng bồi dưỡng nhìn bề ngoài tuy bất phàm, nhân trung long phượng, nhưng kỳ thực là một kẻ thùng rỗng kêu to sợ chết, khó mà trọng dụng được, lần rèn luyện ở Thiên long vực từ đầu tới cuối không có điểm gì đáng khen cả.
Nhưng muốn núi như thế, Nam Lý Vân vẫn có chút không cam lòng, hắn lạnh lùng nhìn vị trí Thương sinh đại ấn, lạnh nhạt nói:
- Tiểu tử này máu lạnh ích kỷ, lại coi trời bằng vung, sau này lớn lên khó mà khống chế được?
- Khống chế? Ha ha ha ha! Nam Lý Vân, khó trách ngươi có thể dạy nghĩa tử ra ngu xuẩn như vậy, nguyên lai ngươi cũng khá ngu xuẩn đấy, quả thực ngu không ai bằng. Ha ha ha ha!"
Từ trong núi truyền đến một tiếng cười to, cứ âm vang mãi trong thiên địa không thôi.
- Ngươi!
Nam Lý Vân sắc mặt trầm xuống, trong ánh mắt hiện ra một tia sát khí.
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng người tiếp tục truyền ra từ trong núi:
- Ôi, Nam Lý Vân, chẳng nhẽ ngươi cho rằng có thể khống chết được tất cả sao, sẽ là người mà chúng ta cần sao?
Vốn dĩ không quen với tiểu tử này, nhưng nghe những điều mà hắn nói dường như cũng không sai, ha ha ha.
Nam Lý Vân sắc mặt biến sác, hiển nhiên lại dấu hiệu của một trận đại hỏa.
Trong Long ngục không gian, Ám chi lệnh bài trong tay Phong Liệt tản ra sắc đen, chỉ cần tâm ý của hắn khẽ động, ngay lập tức sẽ biến mất giữa không trung.
Nhưng giờ phút này, hắn lại bị cuộc nói chuyện của hai ngươi bên ngoài thu hút, cũng không có thừa cơ chạy đi.
- Ối, bọn chúng đang có ý gì đây?
Ánh mắt Phong Liệt có chút lập lòe, trong lòng thầm suy tư.
Hai người trong lúc nói chuyện với nhau, hắn thầm cảm giác được tựa hồ tất cả đều xảy ra trong đại cục, mà hắn Phong Liệt lại trở thành một quân cờ quan trọng trong đó, hoặc chỉ là một quân cờ được chọn.
Giờ phút này hắn rất muốn đứng lên hỏi cho ra nhẽm nhưng lý trí nói cho hắn biết rằng, thế này chả khác gì là hành vi ngu xuẩn.
Nam Lý Vân yên lặng một lát, dường như cũng đồng ý với cách nói của người nọ.
- Phong nhi, chúng ta đi!
Nam Lý Vân xua ống tay áo, ôm lấy Nam Lý Phong bay giữa không trung.
- Nghĩa phụ, Thiên long tinh huyết của hài nhi vẫn còn trong tay Phong Liệt, đó chính là cơ duyên của hài nhi.
Nam Lý Phong khóc nức nở, không cam lòng.
- Hừ, trước đó nó là cơ duyên của ngươi, hiện tại không phải rồi, đồ vô dụng!
Hai cha con dần biến mất ở phía chân trời.
Một lúc sau từ trong núi lại vang lên một âm thanh.
- Tiểu tử mau ra đi.
Phong Liệt biết rõ người này đang gọi mình, trong lòng hắn do dự, cuối cùng vẫn hiện thân ra.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh, chạy tới ngọn núi nguy nga kia, chắp tay nói:
- Đa tạ tiền bối cứu trợ! Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không có, chỉ là muốn giao dịch với ngươi mà thôi.
Người nọ nói.
- Ồ?
Phong Liệt ánh mắt khẽ động, trong lòng thầm cảnh giác, bình tĩnh nói:
- Không biết là tiền bối muốn giao dịch gì?
- Giao dịch này rất đơn giản, ngươi cho ta ba mươi khối lệnh bài thiên tru, ta cho ngươi năm trăm năm!
- Lệnh bài thiên tru?
Phong Liệt trong lòng chấn động, suy nghĩ, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hơi khiếp sợ nhìn về phía trước, trầm giọng nói:
- Không biết tiền bối của thế cho biết quý danh?
- À, tên của ta đã lâu không còn nhớ nữa, nhưng người ta thường gọi ta là Long chủ.
- Long chủ?
Ánh mắt Phong Liệt co lại, trong lòng ngược lại như hít một hơi lạnh.
Lúc này Phong Liệt mặt mày ngơ ngác nhìn qua ngọn núi lớn, trong lòng vô cùng khiếp sợ, hai chữ " long chủ" giống như tiếng nổ vang lên trong một ngày trời trong xanh.
Đói với cường giả Nam Lý Vân của Nam Lý giới, Phong Liệt cũng chỉ nghe qua chứ không biết nhiều lắm.
Nhưng với đại danh Long chủ, hắn đã sớm nghe như sấm bên tai.
Chỉ vì cái chức Long chủ này mà từ xa xưa do các cường giả chí tôn phong ra, trên trời dưới đất mình hắn độc tôn, không ai dám phong.
Dưới sự thống trị của Long chủ, mặc dù là Nhân hoàng thống lĩnh Nhân tộc cùng với thần, ma và các chủng tộc cường đại khác đều không tránh khỏi chuyện ba hợp, liên tục bị xua đuổi tới những nơi vắng vẻ trên thế giới, khu vực này đã bị cằn cỗi kéo dài hàng mấy trăm vạn năm, khiến cho thực lực Long tộc chưa từng đạt tới cường thịnh, thậm chí toàn bộ nguyên giới đều bị đổi tên là Long giới.
Lúc này Phong Liệt không thể nào nghĩ tới điều này, rằng mình có thể gặp được nhân vật truyền kỳ ở chỗ này.
Hơn nữa một cường giả chí tôn như thế sao lại muốn giao dịch nhỏ với mình chứ?
Trong lúc nhất thời, Phong Liệt tựa như mơ hồ.
Nhưng, hắn hiện nay sớm đã không còn là đứa trẻ không biết gì nữa rồi, sau một giây, hắn đã khôi phục lại trấn tĩnh rất nhanh, đôi mắt thâm túy lóe ra sự âm u, sốc lại tinh thần hoàn toàn.
- Không thể tin được Phong Liệt ta lại có thể được gặp Long chủ tiền bối ở đây, vãn bối cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Phong Liệt chắp tay khách khí nói.
- Ha ha, ngươi không cần như thế, kỳ thật hiện tại ta cũng chỉ là một đám tàn hồn chuyển thế mà thôi, hơn nữa thân ta vẫn còn trong lồng không thể nào thoát ra được, chỉ sợ đã bị thế nhân quên đi mất rồi.
Tiếng cười của Long chủ có chút tự giễu truyền đến, ngay sau đó ông ta xoay chuyển, tiếp tục nói:
- Được rồi, không nói cái này nữa! Phong Liệt, ngươi cân nhắc đề nghị của ta thế nào?
Phong Liệt ánh mắt có chút lập lòe, không chút do dự, ngay lập tức hắn phất tay triệu tấm lệnh bài Thiên tru từ trong ngọn núi.
Phong Liệt biết rõ rằng, mình chỉ là một cường giả Long biến cảnh, muốn tiến vào cảnh động vần có mấy chục đến trăm năm, nếu như vận khí không tốt, chỉ sợ trăm ngàn năm vẫn chỉ có thể dậm chân tại chỗ.