Ngày hôm nay đại kiếp nạn sắp đến, tương truyền mỗi lần đại kiếp nạn qua đi, khả năng sống sót ở bên trên đại lục chỉ là rải rác trên đầu ngón tay, thực lực càng mạnh thì khả năng sống sót đương nhiên càng lớn.
Cho nên, Phong Liệt cần nhất chính là thời gain, nếu như có được công lực tu luyện năm trăm năm thì không cần nói cũng biết.
Đương nhiên, trong thời gian cấp tốc này, tốc độ thọ nguyên cũng nhanh gấp trăm lần, nhưng cường giả Long biến cảnh hậu kỳ đã có thể sống lâu đến vạn năm, nếu có thể bước vào hoàn cảnh đó, thọ nguyên càng dài tới vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm, thời gian thật là không đáng nhắc tới.
Giờ khắc này Phong Liệt không khỏi tim đập thình thịch.
Nhưng trong lòng hắn cũng có chỗ băn khoăn, hắn không có cách nào khẳng định được Long chủ phải chăng có ý xảo trá gì với mình.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Phong Liệt lập lòe bất định, lâm vào suy tư.
Long chủ bên trong ngọn núi cũng không lên tiếng nữa, tùy ý để cho Phong Liệt lựa chọn.
Thờ gian lặng lẽ trôi qua, trong thiên địa rất là yên tĩnh, chỉ vẻn vẹn chung quanh có rừng cây, gió thổi qua khiến cho những chiếc lá rụng xào xạc.
Một lát sau, ánh mắt Phong Liệt dần trở nên vô cùng kiên định,hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
- Đã như thế Phong Liệt xin được tiếp nhận ý tốt của Long chủ tiền bối.
- Phong Liệt, giao Thiên long giới cho bổn tiểu thư!
Đột nhiên một âm thanh nữ nhân tức giận vang lên, cắt ngang lời Phong Liệt đang nói.
Lông mày Phong Liệt nhảy dựng lên, đảm mắt nhìn qua thì thấy một đạo thân ảnh yểu điệu như chớp điện chạy tới, đúng là thiếu nữ An Lỵ Nhã của Thần tộc.
An Lỵ Nhã lúc này vẻ mặt hổn hển, bộ ngực có chút phập phồng, giống như nàng vừa phải trải qua đại chiến vô cùng thảm thiết, nhìn bộ quần áo trên người nàng là kim giáp thượng có những vết máu loang lổ, mái tóc dài cũng rối tinh, ngay cả khí tức đều bất ổn, thở hồng hộc.
Phong Liệt sững sờ, gần như đã hiểu ra cái gì, khóe miệng lộ ra một tia buồn cười.
An Lỵ Nhã không dùng thủ đoạn thuấn di, nhưng nàn thông qua thần thông dự trước của thần tộc đại tế, cuối cùng cũng nhận ra được vị trí chuẩn xác của Phong Liệt, lúc này dốc sức liều mạng chạy mấy trăm vạn đường đuổi đến, cuối cùng cũng phát hiện ra mục tiêu Phong Liệt.
Chỉ là lặn lội đường xa khiến nàng phải đi qua địa bàn của không ít hung thú, thỉnh thoảng bị hung thú tấn công, quả thực là vô cùng nguy hiểm, khổ cực không tả hết được.
Đến lúc này tổng cộng nàng đã đụng phải hơn năm mươi hung thú tầng thứ bảy, thậm chí còn không may gặp phải một con nhện độc ác tầng thứ tám, nhiều lần thiếu chút nữa là mất đi cái mạng nhỏ, nếu không phải có nhiều bảo vật trên người và trong tay có quyền trượng, chỉ sợ sớm đã chết trong miệng hung thú rồi.
Đương nhiên An Lỵ Nhã chịu phải muôn vàn khổ cực này tất cả đều vì Phong Liệt và Nam Lý Phong, nếu không phải hai tên khốn này chạy xa như vậy thì sao nàng lại phải chịu nhiều ấm ức như thế?
Cho nên giờ phút này vừa nhìn thấy Phong Liệt là nàng không chịu nổi cục tức, hận không thể lập tức xông lên giẫm nát Phong Liệt nát vụn.
- Phong Liệt, ngươi nên giải quyết đối thủ cuối cùng trước đi, nếu như ngươi thất bại thì giao dịch cũng hết hiệu lực rồi.
Lúc này tiếng cười của Long chủ lại truyền ra lần nữa.
Phong Liệt không biết tại sao lại cười, nhìn về phía An Lỵ Nhã, trong ánh mắt lộ ra vài phần khinh thường, còn có chút buồn cười.
Cô nàng thần tộc này rõ ràng là nỏ mạnh đã hết đà, trạng thái này có muốn tiếp tục đả kích cũng không rõ, nói thật lòng giờ khắc này hắn chẳng nhẫn tâm bắt nạt một tiểu nha đầu Bất thông thế, thắng cũng không vẻ vang gì.
Nhưng An Lỵ Nhã bị lửa giận che lấp mất lý trí, sớm đã không còn chút nhẫn nại đáng có.
- Tên khốn đáng hận! Ngươi không chịu giao ra thì bổn tiểu thư sẽ tự mình đến lấy.
An Lỵ Nhã quát một tiếng, quyền trượng trong tay hung hăng vung về phía Phong Liệt.
- Ầm ầm!
Hư không khẽ chấn động.
Quyền trượng chém ra một tự thần đình quyền, hung hăng bao phủ lấy Phong Liệt.
- Khặc khặc!
Cùng với tiếng cười quái dị là tiến bén nhọn đến chói tai của Cửu ly phân thân, ba đạo ánh sắc vàng, đỏ đen hòa vào nhau đột nhiên tấn công vào không trung. Nguồn tại http://TruyenGG
- Xùy xùy.
Kiếm khí phá không, phá vỡ màng nhĩ.
- ầm ầm!
Một hồi nổ vang lên.
Không ngoài sở liệu của Phong Liệt, Huyền thiên kiếm mang một cỗ Cổ lạp giống như chôn vùi không còn, cuối cùng đã chém đến bên cạnh An Lỵ Nhã.
An Lỵ Nhã nâng quyền trượng, đôi mắt tinh lanh tràn đầy sự khiếp sợ.
- Hả?
Nàng kinh hoàng hô lên một tiếng, không chút do dự đưa quyền trượng chắn lên trước người.
- Phanh!
Một âm thanh vang lên, An Lỵ Nhã sau khoảnh khắc đó thân thể mềm mại như vô lực bay về phía chân trời, ngay cả quyền trượng thần đình trong tay cũng bay lên, máu tươi phun đầy trời cao.
Phong Liệt cười lạnh lùng, lập tức thi triển sát thủ, muốn ôm ấp hoài bão thần thủ thần tộc này.
Nhưng lúc này, đột nhiên có một giọng nữ trong trẻo cao vút vang trên không trung:
- Thần tộc chúng ta rút thôi.
Trong giọng nói này hiện ra một sự bình tĩnh đầy tin tưởng, khiến cho người ta bất chợt xuất hiện một cảm giác phục tùng.
Âm thanh chưa dứt, thân thể mềm mại của An Lỵ Nhã cùng với quyền trượng thần đình đột nhiên biến mất trước không trung.
Phong Liệt nắm bắt lấy Huyền thiên tàn kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chân trời như suy nghĩ điều gì.
Mặc dù cách Thiên long vực thí luyện kết thúc còn một năm, nhưng xem ra Phong Liệt đã tranh giành xong Thiên long giới.
Thần tộc, ma tộc, Nam Lý giới ba đại thế lực này dần dần rời khỏi, khiến cho Huyền thiên thần tháp của Phong Liệt không thể nghi ngờ trở thành chủ nhân độc nhất vô nhị trong Thiên long giới. Trong hoàn cảnh này, lại cũng không thể có người nào di chuyển phần nửa của hắn.
Về những tộc cường đại khác như Linh tộc, Hỏa phượng tộc, Vượn tộc bởi vì không có Thần khí trấn tràng, căn bản không chuẩn bị thực lực tranh đoạt Thiên long giới, sớm đã bị đám người Nam lý giới dọn bãi rồi.
Trong thời gian này thông qua những gì mắt thấy tai nghe, Phong Liệt cũng có chút suy đoán về trận tranh giành Thiên long giới này, hắn cảm giác được rằng, trận chiến giành Thiên long giới này căn bản chỉ là các cường giả trên thế giới và một đám quân cờ ô hợp.
Phong Liệt cuối cùng cũng phá được lớp vòng vây, hắn trở thành quân cờ, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Phong Liệt nhíu mày nhìn vào không trung xa xăm, ngây người một lúc, sau đó khẽ thở dài, trong lòng hắn hiểu rằng, bất luận tương lai rốt cuộc kết cục là tốt hay xấu cũng không phỉa hắn có khả năng quyết định được.
Điều hắn có thể làm đó là bằng mọi giá phải nâng cao thực lực của mình trở nên mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ.
Thực lực được nâng cao một phần, vận mệnh của hắn sẽ nắm chắc hơn một phần, chỉ có thế mình mới có thể đứng trên mọi người, mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh, chính là chỗ này.
Phong Liệt cũng không phải là người buồn lo vô cớ, sau đó rất nhanh chóng chỉnh chu lại tâm trạng của mình, đảo mắt nhìn về ngọn núi Long chủ.